Mây đen âm u dồn nén bên trên đại chùa Thiềm Quang, phía đỉnh Phù Đồ, hai thân ảnh đan xen trong nụ hôn.
Thiên Ma Bảo Châu, sáu tay quấn chặt lấy Vi Huấn như dây thép lạnh, nhưng hắn không đáp lại, chỉ nghiến răng cố chống cự. Sau một hồi hôn mãnh liệt, nàng cảm nhận trên mặt hắn lành lạnh ướt đẫm, liền buông lưỡi, nhẹ l**m môi hắn, khẽ hỏi:
“Ngươi khóc sao? Vì lần đầu không đúng như ngươi từng mộng tưởng? Không phải cảnh tượng ngươi luôn nghĩ đến sao?”
“Nàng ở đâu?”
Rơi vào cảnh ngộ đảo điên mê loạn ấy, lòng Vi Huấn rối như tơ vò. Rõ ràng hắn chưa từng bước vào giấc mộng hay ký ức nào, vậy vì cớ gì lại hiện lên ảo giác khó gọi thành lời như thế này? Đây là ác mộng, hay là tâm ma kéo đến? Vậy Bảo Châu thực sự đang ở đâu? Nàng rốt cuộc gặp chuyện gì? Chẳng lẽ nàng cũng lâm vào một tình cảnh quỷ dị đến mức không sao tưởng nổi.
Bị nhốt ở nơi nào đó, giãy giụa tuyệt vọng, mà không thể nào thoát ra?
“Ta chính là nàng, nàng cũng là ta.”
Tiếng nói Thiên Ma Bảo Châu dịu dàng như nước chảy, nàng thì thầm:
“Ta là khao khát sâu kín nhất trong tâm ngươi. Ngươi chẳng luôn mong nàng chủ động đến gần, chạm vào ngươi sao? Vì thế ta hiện hình như thế này. Giờ đây, chỉ cần ngươi buông lòng kháng cự, hãy tận hưởng, ta sẽ dịu dàng đối đãi. Dẫu sao… chỉ là một giấc mộng. Là mộng đẹp hay ác mộng, là do chính ngươi chọn lấy.”
Cánh tay mềm mại tựa rắn quấn lấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796376/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.