Không rõ vì cớ gì, Vi Huấn cứ có linh cảm rằng: chỉ khi phá xong trận này, chàng mới có thể thật sự tìm được Bảo Châu.
Chàng nhẹ tay đặt lại xác nữ tử lạ vào quan tài, cẩn thận cởi y phục nàng, lần lượt xem xét khắp thân thể để tìm dấu vết thương tổn khi còn sống. Vết thương chí mạng chỉ có một: vết bầm sâu ở cổ. Trong ảo ảnh, Vi Huấn từng tự trách, nhưng tay chàng khi ấy chưa từng dùng hết sức, vậy mà dấu ấn trước mặt lại đậm đến mức lõm hẳn xuống, không đàn hồi, đã hình thành từ mười ngày trước.
Kẻ ra tay dùng lực tàn bạo, không chỉ bóp nát cổ nàng, mà còn để lại vết xước hình trăng non do móng tay cào xước. Trong đó còn sót lại chút sắc tố đỏ thắm là một loại màu dùng trong tranh vẽ.
Chàng giúp nữ tử mặc lại y phục, chỉnh lại búi tóc đơn sơ, rồi khẽ bẻ hàm nàng để xem kỹ trong khoang miệng.
Thi thể này được quàn ở điện Phù Đồ, nơi đặt linh cữu tất nhiên không thể thiếu đèn trường minh và lư hương. Đều là lễ nghi cúng tế, nên không ai nghi ngờ điều gì.
Vi Huấn dừng hơi thở, lần lượt hất đổ những chiếc lư hương khả nghi. Quả nhiên, trong đó giấu đầy những chất độc như gan công, chì trắng, thủy ngân, chu sa, đồng nguyên, tất cả đều là vật liệu luyện đan, đồng thời cũng là nguyên liệu chế màu vẽ.
Khi đốt cùng hương liệu, các thứ ấy khiến khứu giác sai lệch, làm chàng không kịp nhận ra mình đang rơi vào bẫy. Hít phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796377/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.