Đàm Lâm ngồi thiền định trong điện Quy Vô Thường, lặng lẽ suy tính xem kế sách đã chuẩn bị có thể thuận lợi tiến hành hay không.
Hắn vừa thêm một nhúm an tức hương vào lò, thứ hương liệu khiến người buông lỏng và dễ dàng chìm vào mộng tưởng. Ngày thường, hắn dùng nó để bản thân dễ nhập định, chứ ít khi để người khác ngửi qua. Một khi đã hít phải, người ta thường mất đi cảnh giác, dễ rơi vào trạng thái mê muội như trong mây mù. Khi ấy, chỉ cần giảng một hai câu chuyện, ý niệm đã dễ dàng thấm vào đầu óc người nghe.
Hắn kể cho Vi Huấn nghe chuyện Trần Sư Cổ, một phần vì muốn khơi gợi hiếu kỳ để giữ chân y lại trong điện, một phần vì tuổi già ngày một rõ rệt, hắn thật lòng muốn truyền lại bí mật năm xưa cho người kế thừa. Nhưng điều quan trọng hơn cả, là hắn hy vọng có thể khuyên Vi Huấn quy y, thực hiện chí nguyện cao tăng họ Diệp năm nào chưa thể làm trọn.
Ngày đó, bóng dáng Tu La ấy đã in sâu trong cơn ác mộng máu tanh không dứt của Đàm Lâm. Dẫu bốn mươi năm trôi qua, hắn đã vượt xa người binh thường, nhưng nỗi khiếp sợ xưa kia vẫn nhiều lần trở lại mỗi đêm. Nếu có thể thu đồ đệ của Trần Sư Cổ vào môn hạ, có lẽ ông ta sẽ hóa giải được tâm ma đã ăn sâu vào cốt tủy.
Thiếu niên áo xanh kia… liệu có thể hiểu được lòng hắn không?
Đàm Lâm còn đang trầm ngâm thì đột nhiên, một trận địa chấn vang dội nổi lên. Cả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796378/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.