Từ năm ngoái dời đến U Châu, ở chốn biên cương cực Bắc của đất Đại Đường, chàng đã trải qua một mùa đông rét mướt khổ sở. Tính từ khi Lý Nguyên Anh bắt đầu phát bệnh đến nay, cũng đã ngót nghét chín tháng.
Ban đầu, chàng chỉ hơi đau đầu, dễ mỏi mệt, nhưng sinh hoạt vẫn như thường. Đến ngày mồng Một Tết năm mới, còn có thể cưỡi ngựa đạp tuyết lên Mẫn Trung Tự dâng hương. Gặp lúc bị đả kích về chính sự đến mức gần như mất mạng, thử hỏi ai chẳng buồn phiền khôn xiết. Lúc lòng người rối bời, nộ khí dâng cao, thân thể vốn mạnh cũng khó tránh khởi phát tật bệnh. Ngoài Lệ phu nhân cùng Vu phu nhân hai người nhũ mẫu thì ngay cả bản thân chàng cũng chẳng xem trọng.
Thế nhưng, theo tháng ngày qua đi, cơn đau đầu ngày một thêm nặng, bắt đầu ảnh hưởng đến ăn uống, ngủ nghỉ. Mất ngủ lâu ngày, tai ù, ăn chẳng tiêu, thậm chí gặp gió, ánh sáng hay tiếng động mạnh đều khiến bệnh thêm nặng.
Mời thầy thuốc trong phủ cùng danh y xứ U Châu đến khám chung, đều cho rằng do đổi chỗ ở mà chưa quen khí hậu, lại thêm di chứng nhà họ Lý đời đời truyền lại chính là chứng đau đầu quái ác.
Cái chứng này rất khó đối phó, lúc còn trẻ thì thường không phát, nhưng đến tuổi chừng trung niên trở ra mới hiện rõ. Mỗi lần phát bệnh, đầu đau như nứt, cơm nuốt không trôi, đêm không ngủ được, khiến người mỏi mệt rã rời, dần dần kiệt sức, đến cả việc sống thường ngày cũng khó lòng gánh nổi.
Rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796386/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.