Thấy rõ người thật, Hoắc Thất Lang rốt cuộc đã hiểu vì sao năm xưa Tiết Quý Phi vừa xuất hiện đã khiến cả thiên hạ phải đồng thanh xưng tụng là tuyệt sắc khuynh thành, cũng hiểu được vì cớ nào Bảo Châu lại từng lặng lẽ thừa nhận: trong nhà, chỉ có một người được gọi là mỹ nhân. Thì ra, vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành kia không truyền lại cho nữ nhi, mà lại rơi vào người con trai.
Nàng mấy năm học nghệ nơi Tàn Dương Viện, bên trên đè đầu cưỡi cổ là mấy vị sư huynh, sư tỷ lòng dạ hiểm độc, lại có sư phụ Trần Sư Cổ nổi tiếng tàn nhẫn chẳng chút tình người. Vì để sống còn, từ sớm đã luyện nên một thân khôn khéo, ứng biến linh hoạt, giả ngây giả dại đều thuận. Dẫu lúc này nhất thời sững sờ không nói nên lời, song chẳng mấy chốc đã trấn định lại, cưỡng chế nuốt xuống nỗi ngạc nhiên, làm bộ ung dung bước lên mấy bước, tiến tới bên giường, cùng đối mặt với người kia một lúc lâu.
Nàng vừa nhìn vừa nghĩ: tuy nói thuật dịch dung có thể tùy ý biến đổi, chẳng cần nguyên dạng cũng có thể bóp nặn ra một gương mặt tương tự, nhưng dung nhan này như thể thần nữ Nữ Oa tinh tế nặn thành, là kiệt tác trời ban, dù nàng có vắt óc đến đâu cũng khó lòng làm ra được. Nhìn mãi, nhìn mãi, chỉ thấy hoa mắt choáng váng, lòng mê mẩn không thôi.
Gia Lệnh tính khí nóng nảy, thấy nàng trầm ngâm không đáp, liền nhịn không được gặng hỏi:
“Làm được hay không?”
Hoắc Thất Lang khẽ chau mày
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796387/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.