Thưởng thức dáng múa uyển chuyển của các vũ nữ Tân La, uống đến nửa vò rượu hoàng phôi, lại được ăn một bữa cơm thịnh soạn xa hoa, Hoắc Thất Lang dắt theo Vũ Văn Nhượng đi tiếp đến một quán trà nhỏ. Ở đó đang kể nửa chừng câu chuyện “Gia Cát Lượng chết vẫn khiến kẻ sống kinh hãi mà rút lui”, Hoắc Thất Lang vừa nghe vừa lần ra được chỗ phường chọi gà.
Hai người lập tức kéo nhau tới xem tiếp trận sau.
Vũ Văn Nhượng xuất thân nhà quyền quý, trước cũng từng chơi chọi gà, nhưng đó là kiểu người giàu chơi với nhau gà trống nuôi trong nhà, giá mỗi con cả trăm đồng, rồi tìm đối thủ để phân cao thấp. Còn nơi họ đang đến là chốn tụ tập của đám dân thường, không đủ tiền để nuôi gà riêng, chỉ ngồi xem gà nhà cái đánh nhau rồi cược tiền xu vào bên thắng. Gọi là chọi gà, nhưng thật ra chỉ để giải trí, như xem hát.
Hoắc Thất Lang ở đó mua mấy bầu rượu đục, cùng Vũ Văn Nhượng ngồi uống, vừa cười nói vừa hò hét xem trận chiến giữa “Kim Vũ” và “Thiết Cự”. Dưới sân tiếng reo hò dậy trời, lông gà bay tán loạn, cá cược thắng thua ngang ngửa, cũng chỉ là mua vui một trận.
Vũ Văn Nhượng tửu lượng vốn thuộc hàng khá, chính vì có điểm mạnh này nên mới được chọn đi theo làm nhiệm vụ. Nhưng ban nãy ở tửu lầu uống toàn rượu hảo hạng nên chưa thấy gì, giờ lại uống thêm mấy bầu rượu đục hạng kém, dạ dày liền quay cuồng khó chịu, trong người bắt đầu bứt rứt.
Hắn thờ ơ lạnh nhạt, tự mình uống hết một bầu, còn Hoắc Thất Lang có thể uống đến ba bầu trở lên mà mặt vẫn không biến sắc.
Thua một ván cược lớn xong, hai người rời khỏi phường chọi gà, lại rảo bước tới sân đua chó, xem chó săn thi chạy. Nơi này không chỉ đơn thuần là đặt cược thắng thua, mà còn phải đoán thứ tự về đích, đám nghiện cờ bạc ở đây như lên cơn sốt, kẻ có tay nghề thì ôm tiền theo chó mà chạy theo áp cược.
Khác với Hoắc Thất Lang đang được nghỉ ngơi thật sự, Vũ Văn Nhượng chỉ gọi là “nghỉ phép” trên danh nghĩa, kỳ thực đang gánh nhiệm vụ, không thể buông thả vui chơi. Từ sáng sớm theo nàng ra ngoài dạo chơi đến giờ chưa hề được ngồi nghỉ lấy một lúc, trong bụng lại đầy rượu mạnh, bị Hoắc Thất lôi đi khắp nơi khiến chân hắn mềm nhũn, chỉ còn biết trông ngóng mặt trời sớm lặn, cố cắn răng giữ vững tinh thần mà tiếp tục đi theo.
Đến khi nàng cuối cùng cũng chịu rời khỏi phường đua chó, tiếng mõ canh từ cổng phường bắt đầu vang lên báo hiệu sắp đóng cửa, Vũ Văn Nhượng dịu giọng khuyên nhủ:
“Giờ về vẫn kịp dùng bữa tối đấy.”
Hoắc Thất Lang nhếch môi cười nói:
“Gấp gì chứ, ngày vui chẳng phải mới chỉ bắt đầu sao?”
Nghe nàng nói vậy, sống lưng Vũ Văn Nhượng lập tức lạnh toát, trong lòng trỗi dậy chút lo lắng. Bên trên đã dặn dò rõ là phải đưa nàng quay về phủ trước khi đêm xuống, nhưng nhìn bộ dạng nàng lúc này hứng chí dạt dào, hiển nhiên là vẫn chưa chơi đủ.
Vũ Văn Nhượng cố ý hạ giọng yếu thế khuyên:
“Trong thành có lệnh cấm đi lại ban đêm, phường xóm đóng cửa từ lúc trời tối, nếu còn lang thang bên ngoài sẽ bị lính tuần bắt. Ngươi có thể trèo tường chạy thoát, chứ huynh đệ ta thì theo không kịp, lỡ mà bị bắt, chẳng phải toi đời sao?”
Hoắc Thất Lang đáp gọn:
“Cho nên, trước khi trời tối phải tìm được chỗ trú chân.”
Trong lúc dạo chơi giữa phố xá, nàng đã âm thầm dò la ra vị trí các sòng bạc lén lút trong thành. Những nơi cờ bạc bất hợp pháp kiểu này, dù có người chống lưng cũng không thể ngang nhiên hoạt động giữa phố lớn, thường phải có khách quen dẫn vào mới được phép bước chân vào cửa. Mà đám dân đỏ đen thường xuyên tụ họp đặt cược kia lại chính là người dẫn đường tốt nhất.
Hai người lần theo một kẻ trông vừa khả nghi vừa bẩn thỉu, đầu còn bị bệnh ghẻ, bảy quẹo tám rẽ len lỏi vào tận cùng một ngõ sâu. Vũ Văn Nhượng không khỏi thấy căng thẳng, nghiêng người nói nhỏ với nàng:
“Thật sự định ngủ ngoài đêm nay sao? Nhỡ đâu đây là ổ cướp, bẫy bắt cóc thì biết làm thế nào?”
Hoắc Thất Lang chẳng hề bận tâm, nói:
“Đã gọi là nghỉ một ngày, thì phải trọn cả ngày, không được bớt xén. Trong phủ người hầu hạ đầy rẫy, thiếu hai ta một đêm cũng chẳng chết ai. Cứ yên tâm, nếu thật có ai giở trò, ngươi theo ta ra ngoài, ta tự nhiên lo cho cả phần ngươi.”
Rồi lại cười chế giễu:
“Ở nhà ngươi là con ông cháu cha hả? Mà cũng sợ bị người ta bắt cóc đòi tiền chuộc à?”
Vũ Văn Nhượng bị chọc trúng chỗ yếu, rượu ngà ngà dâng lên, ưỡn ngực tính nói một tràng khí thế kiểu:
“Nhà ta họ Vũ Văn, cũng là dòng dõi tộc lớn xưa nay từng phò Bắc Chu, sao lại sợ đám sòng bạc rẻ tiền thế này chứ?”
Ai dè chữ “Vũ” còn chưa nói xong, đã bị Hoắc Thất Lang xoay người bóp nhẹ gáy, đưa tay bịt miệng lại, cười mắng:
“Với Lục huynh đệ, ngươi mới lần đầu ra ngoài chơi, còn chưa quen luật lệ. Lỡ miệng khai tên thật, vận xui gặp chuyện, người ta mò đến cửa đòi nợ thì làm sao đây?”
Thế là ngay tại chỗ, nàng dứt khoát đổi tên “truyền nhân họ Vũ Văn của hoàng thất Bắc Chu” thành “Lục Lang”.
Vũ Văn Nhượng bị giữ chặt, dù sau đó Hoắc Thất Lang giải thích rồi thả ra ngay, nhưng bị ánh mắt sâu thẳm của nàng trừng một cái, giọng nửa đùa nửa đe dọa kia vừa vang lên, tự dưng tim đập loạn xạ, ngầm than thở: có lẽ mình thật sự uống hơi quá chén, đầu óc bắt đầu loạn rồi.
Gã đầu hói trông cửa trao đổi ám hiệu với người gác trong, bên kia đòi kiểm tra thật giả túi bạc. Hai người mở túi lụa gấm ra cho hắn liếc mắt một cái, đối phương liền cười nhe răng, rút từ sau lưng ra hai bầu rượu, nói:
“Đây là chủ nhân tặng rượu mới, hai vị cứ uống rồi vào trong vui vẻ.”
Vũ Văn Nhượng thì thầm:
“Sao vào cửa lại phải uống rượu trước?”
Hoắc Thất Lang cười khẩy:
“Không chuốc cho người ta ngà ngà say, nhà cái moi tiền kiểu gì?”
Nói đoạn liền cầm bầu rượu lên nốc thẳng một hơi, Vũ Văn Nhượng không chịu kém cạnh, cũng chia mấy ngụm uống cạn.
Trời vừa sập tối, cửa phường đóng kín, thì cái sòng bài giấu trong nhà dân kia mới thật sự náo nhiệt. Người đến đánh bạc ăn mặc đều kiểu thường dân giản dị, nhưng nhìn dáng điệu, khí thế, vẫn dễ dàng đoán ra được thân phận thật.
Có kẻ bụng phệ mặt bóng nhẫy, dáng vẻ như nhà buôn lắm của; có người cao lớn vạm vỡ, ánh mắt sắc lẹm, rõ là binh lính trong thành; lại có vài người như Hoắc Thất Lang, ngoại hình toát lên vẻ giang hồ, tuy là nữ, mặt mang vết sẹo, bên hông đeo ngang cây đao dài ba thước, không ai dám xem thường.
Đám du côn đầu đường xó chợ, bọn rỗi việc ngoài phố, kể ra không xuể, quả thật là đủ hạng người trong thiên hạ, ba giáo chín phái, đầu trâu mặt ngựa tụ hội một nơi.
Hoắc Thất Lang và Vũ Văn Nhượng chọn một cây thẻ lụa, cùng nhà cái đặt cược rồi được dẫn đến một chiếu bạc trò xúc xắc, ngồi xếp bằng xuống đất. Trò này vì dùng năm viên xúc xắc gỗ nên còn gọi là “ngũ mộc”. Hai bên lần lượt tung xúc xắc, theo số điểm để di chuyển quân cờ, vận đỏ thì thắng, phần nhiều dựa vào may rủi hơn là mưu trí, bởi vậy lại càng hồi hộp.
Vì mang nhiệm vụ theo sát, Vũ Văn Nhượng không dám mạo hiểm, vin cớ không quen sòng bạc này, chỉ lấy thân phận tuỳ tùng ngồi bên cạnh Hoắc Thất Lang để phụ giúp. Rất nhanh, một người đàn ông xa lạ ngồi xuống chiếu đối diện, báo giá cược rồi thoả thuận luật chơi, hai bên liền xắn tay áo, miệng la tay gào mà vào trận sát phạt hăng say.
Cờ bạc có câu: “Vận mới đến tay người mới”. Khách lần đầu thường đỏ vận, mà tối nay vận may của Hoắc Thất Lang đúng là rực rỡ, vừa đánh đã thắng ba ván liền. Đối thủ lắc đầu thở dài, bỏ lại thẻ cược mà lui ra. Nhà cái chạy chân mặt mày hớn hở, tiến đến chia hoa hồng với người thắng, không quên tranh thủ mời rượu mời ăn đêm.
Đó đều là cách nhà cái kiếm thêm bạc. Hoắc Thất Lang chẳng tiếc tiêu tiền, phất tay một cái đã đổi thêm mẻ xúc xắc mới cùng một con gà luộc. Tính ra đây đã là lần uống rượu thứ tư trong ngày, Vũ Văn Nhượng rốt cuộc không chịu nổi, chỉ còn biết cười khổ mà nhoài người chống đỡ. Trong bụng thầm than: “Cao nhân còn có cao nhân”, suốt đời chưa gặp ai như thế này, vốn định đi giám sát Hoắc Thất Lang, sợ nàng sau khi uống rượu nói năng bừa bãi, ai dè chưa đợi nàng lỡ lời, chính mình đã choáng váng đầu óc, sắp không trụ nổi nữa rồi.
Bọn người thua bạc kia có sáu bảy kẻ kéo nhau đến, đều là đám trai trẻ độ hai mươi tuổi. Thấy bạn mình thua phải rút lui, còn Hoắc Thất Lang thì ung dung đem tiền thắng ra ăn uống thả cửa, ai nấy đều không cam tâm. Thế là lại đổi người lên tiếp tục thách đấu.
Nào ngờ Hoắc Thất Lang lại lần nữa ba ván toàn thắng, khiến đám con bạc kia tức đến đỏ mặt, có đứa chửi bới lung tung:
“Con mụ xúi quẩy, cả sòng bạc bị ngươi làm dơ hết rồi! Có gan thì lại mua rượu uống đi!”
Hoắc Thất Lang cười đáp:
“Ta là đàn bà con gái, chứ đâu phải thứ có gan dọa người. Tiền ta thắng được, muốn tiêu sao là việc của ta. Ta coi lại ngươi kìa, không khéo là loại chẳng đủ thứ, nếu ngươi cũng không có, thì thắng thua gì cũng chỉ biết gào lên!”
Câu nói ấy của nàng mắng vào tận mặt, đối phương tức giận đến đỏ gay, suýt nữa thì nổi xung, may mà bị một gã bạn cao lớn bên cạnh giữ chặt lại. Gã nọ ngoài mặt cười mà trong bụng chẳng vui, nói:
“May mắn thôi chưa đủ để thắng mãi, cũng phải khiến bọn ta tâm phục khẩu phục. Ta lên đấu với ngươi, để khỏi nói chúng ta thay phiên bắt nạt nữ nhân. Dù thắng hay thua, cũng coi như góp phần một ly, lấy tiền cược đổi lấy rượu mời ngươi uống một trận.”
Hoắc Thất Lang đập bàn cười lớn:
“Hôm nay chắc ngày lành tháng tốt, cả ngày không hết người giành nhau mời ta uống rượu!”
Lần này ba ván, Hoắc Thất Lang thắng hai. Đối phương quả thật móc tiền ra mua rượu đã hứa. Thoạt nhìn thì hào sảng, nhưng thật ra chẳng có ý tốt, thấy Hoắc Thất đã uống không ít từ trước, định bụng chuốc cho nàng say bí tỉ để mất mặt. Nào ngờ Hoắc Thất Lang cứ xem rượu như nước lã, mặt không biến sắc lại làm thêm ba hợp nữa.
Uống xong, nàng lau miệng, lớn tiếng hỏi:
“Còn ai nữa muốn mời ta uống rượu không?”
Vũ Văn Nhượng thấp giọng khuyên:
“Uống vừa thôi, chớ gây chuyện rắc rối.”
Hoắc Thất Lang đáp thẳng:
“Nói thật với ngươi, đánh bạc mà không pha trò trêu đùa thì còn gì là vui, ném xúc xắc suông chán chết đi được.”
Gã cao lớn kia thấy rượu không khiến nàng lộ mặt xấu, liền đổi giọng giễu cợt mỉa mai:
“Xem ra ngươi quen buôn bán với đàn ông, một đêm giá bao nhiêu?”
Vũ Văn Nhượng lập tức biến sắc, toan đứng dậy, nhưng vừa nhấc người đã thấy đầu choáng chân run, không còn sức đánh nhau.
Hoắc Thất Lang thì lại chẳng hề tức giận, ngược lại còn nở nụ cười tươi rói, nói:
“Xem ra ngươi hỏi đúng người rồi. Nghề nhà ta chuyên chôn rồng. Canh xác một đêm giá một quan tiền, khóc thuê thêm năm trăm. Muốn diễn cảnh tang lễ gì tính riêng. Người chết có cứng đơ chưa? Có mặc áo liệm chưa? Tiểu liệm, đại liệm đều có bảng giá đàng hoàng. Muốn cúng tế, muốn an táng, ta lo hết. Hỏi thật nhà ngươi chết mấy người rồi?”
Giọng nàng vang cao, có nhịp điệu, một tràng nói tuôn ra khiến cả sòng bạc bật cười rôm rả, nhiều kẻ cười đến mức rượu trào cả ra lỗ mũi.
Vũ Văn Nhượng lấy tay che mặt thở dài, biết thể nào lát nữa cũng phải chịu trận nôn nao do rượu, mà vẫn phải liều mình theo chân con ma cờ bạc này. Hoắc Thất Lang tuy mồm miệng tung hứng, pha trò đùa giỡn, nhưng một tay đã sớm đặt sẵn dưới mặt bàn, chỉ đợi bên kia có động thái, là lập tức lật bàn, vung tay động thủ.
Ai ngờ bị nàng xỏ xiên mấy câu, đám kia tuy mặt mày hầm hầm, nhưng không ai thật sự ra tay, ngược lại còn thì thầm khuyên nhau nhẫn nhịn, rồi quay lưng bỏ đi sang bên kia chơi bài.
Chuyện này khiến mọi người đều bất ngờ. Hoắc Thất Lang thất vọng bĩu môi “chậc” một tiếng.
Vũ Văn Nhượng thở phào nhẹ nhõm, gượng gạo ngồi lại bên bàn, mặt mày nhăn nhó:
“Ta sắp nôn thật rồi…”
Hoắc Thất Lang bật cười mắng:
“Không có chí khí gì cả, kỳ nghỉ còn nửa ngày nữa đấy.”
Vũ Văn Nhượng lòng như tro nguội, từ từ ngã vật ra chiếu, dáng vẻ như đời hết hi vọng.
Với hắn, đêm nay dường như dài vô tận. Còn Hoắc Thất Lang thì hết thắng lại thua, hết cười lớn lại gây náo loạn, chẳng hiểu sao có thể dư sức mà chơi bời sung sướng đến vậy.
Hoắc Thất Lang vừa tung xúc xắc, vừa hờ hững liếc nhìn mấy kẻ suýt nữa gây chuyện lúc nãy, bất chợt quay sang nói với Vũ Văn Nhượng:
“Bọn kia chắc sắp bị điều ra chiến trường.”
Vũ Văn Nhượng mắt nhắm mắt mở, hỏi giọng khàn khàn:
“Làm sao ngươi đoán được?”
Hoắc Thất Lang đáp:
“Nhìn ánh mắt và dáng đứng là biết. Bọn họ chắc là lính tầng dưới trong đội ‘Hỏa’ không phải hạng người nên có nhiều tiền để chơi bạc như thế. Đột nhiên có một khoản lớn, tám chín phần là tiền trợ cấp trước khi lên đường. Có nhiệm vụ trong người, họ sẽ cố tránh va chạm với người khác. Vì biết mình có thể bỏ mạng ngoài trận, người có thân nhân thì mang tiền gửi về quê, còn kẻ không ràng buộc thì đem ra đánh bạc, chơi cho sướng một trận, thắng hay thua cũng chẳng màng chỉ cốt được vui trước khi chết.”
Vũ Văn Nhượng ôm đầu, rầu rĩ lẩm bẩm:
“Nghe ngươi nói vậy, ta thấy chính ngươi mới giống người sắp ra trận hơn liều mạng chơi, như thể ngày mai là tận thế.”
Hoắc Thất Lang ngẩn người, bất ngờ vì lời nhận xét sắc sảo, sau đó phá lên cười, không nói thêm gì nữa.
Sòng bạc vốn hoạt động suốt đêm, Hoắc Thất ngồi lì chơi hết một đêm năm mộc. Ngoài lúc phải dìu Vũ Văn Nhượng ra ngoài ói hai lần, nàng hầu như không nghỉ lấy một khắc.
Đợi đến rạng sáng, khi tính sổ, nàng thế mà lại thắng không ít, đem số tiền cược đổi ra đồng, túi nặng trĩu, hơn hai mươi cân bạc.
Vũ Văn Nhượng say khướt đến mức bước chân xiêu vẹo, Hoắc Thất Lang liền ép hắn uống cạn một chén giấm giải rượu, lại cố tình trêu ghẹo:
“Dẫn ngươi theo ra ngoài, vận đỏ thiệt không sai. Lần sau hai ta lại cùng nghỉ phép nữa nhé?”
Vũ Văn Nhượng mặt xám như tro, yếu ớt van xin:
“Không được… tha cho ta đi…”
Hoắc Thất Lang cười phá lên khoái trá.
Mặt trời vừa nhú ở phương đông, cửa phường mở rộng. Nàng cõng túi đồng thắng bạc nặng trĩu sau lưng, vai thì vác theo Vũ Văn Nhượng đang thở không ra hơi, miệng ngân nga điệu hát của tì nữ Tân La, ung dung thong thả trở về phủ Thiều Vương.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.