Hoắc Thất Lang lôi Vũ Văn Nhượng vứt lên giường trong trường phòng, hắn gắng gượng mở mắt, quét qua cảnh vật xung quanh, xác nhận đã trở về phủ Thiều Vương, miệng lẩm bẩm:
“Vũ Văn thị tận trách…”
Nói đoạn liền ngửa đầu ngất xỉu.
Hoắc bảy thầm nghĩ tiểu tử này cũng khá thú vị, thuận tay xoay người hắn nằm nghiêng, nhét một chiếc mũ giáp vào sau lưng dưới eo, đề phòng hắn nôn ra lại sặc mà chết.
Sau đó, nàng đi ra sân múc một chậu nước trong, bóp mấy viên đậu tắm vào, rửa tay rửa mặt. Vừa lau bọt nước trên mặt, nàng vừa liếc nhìn về phía chính điện, thấy dưới mái hiên vẫn có mấy con quạ đen đậu như thường lệ, lính gác trước cửa vẫn thay phiên canh giữ, dáng dấp chẳng khác gì lúc nàng rời phủ hôm qua.
Từ giờ đến lúc thay ca chạng vạng vẫn còn hơn nửa ngày, vốn dĩ Hoắc Thất Lang có thể về lại phòng mình đánh một giấc cho khoẻ. Nhưng ngay lúc ấy, trong đầu nàng bất chợt dấy lên một ý nghĩ:
“Không biết đêm qua Lý Nguyên Anh ngủ có ngon không?”
Một khi đã nghĩ tới, liền chẳng dễ gì buông bỏ. Hoắc Thất Lang đổ nước vào giếng, dọa mấy con sẻ đang ăn vội vỗ cánh bay tan tác, đoạn trở về phòng thay lại chiến bào thị vệ, nhấc chân đi về phía chính điện.
Vừa bước vào phủ, Hoắc Thất Lang lập tức cảm thấy trong phòng lặng như tờ. Bọn nội thị và tỳ nữ ai nấy đều nín thở, rón rén đi đứng, không khí không chỉ vương mùi thuốc sắc quen thuộc, mà còn nặng trĩu một nỗi căng thẳng khó nói nên lời.
Thải Phương tay ôm ấm nước bạc, vừa trông thấy Hoắc Thất bước vào, liền ra sức đưa mắt ra hiệu, ánh nhìn đầy lo lắng.
Thấy sắc mặt nàng không ổn, Hoắc Thất Lang chưa kịp mở miệng hỏi chuyện gì đã xảy ra, thì Lệ phu nhân đã bước ra, mặt lạnh như sương. Nhìn thấy nàng, bà liền gạt bỏ dáng vẻ hiền hòa mọi khi, giọng đầy oán giận:
“Cả đêm không thấy mặt, giờ mới biết mò về? Ta trước giờ thương ngươi thế, thật uổng công!”
Hoắc Thất Lang biết có chuyện chẳng lành, vội vàng hỏi:
“Đại vương có sao không?”
Lệ phu nhân không trả lời, chỉ lạnh lùng giương cằm về phía giường trong góc phòng, ý bảo tự vào mà xem.
Hoắc Thất Lang vội bước nhanh qua, vòng sau bình phong, liền trông thấy bên giường có một ông lão râu tóc bạc trắng đang quỳ, tay cầm ngân châm, thi châm cứu cho người nằm trong giường.
Lý Nguyên Anh nằm nghiêng quay mặt vào trong, toàn thân co quắp vì cơn đau đầu dữ dội. Mỗi khi mũi kim đâm xuống, nàng lại run lên bần bật, tựa như từng nhát dao cắt thẳng vào da thịt. Tóc mai đã ướt đẫm mồ hôi, đủ biết cơn đau kia đã dữ dội đến mức nào.
Mấy hôm nay đêm nào cũng da thịt kề cận, Hoắc Thất Lang đã quá quen với phản ứng của thân thể người kia. Nàng biết rõ hắn vốn chịu đựng giỏi, dù đau đến mức thân thể không còn kham nổi, cũng chỉ nghiến răng run rẩy, quyết không bật ra một tiếng rê.n rỉ.
Nàng chăm chú nhìn lão nhân kia đang thi châm, thấy ông ta xác định huyệt vị chuẩn xác, tay cầm kim vững vàng, ra tay có chừng mực, dáng vẻ đúng là một lang y có nghề. Liền mở lời dò hỏi:
“Lão trượng đang chữa bệnh gì vậy?”
Lão già thần sắc căng thẳng, mồ hôi vã như tắm, giọng hạ thấp đáp:
“Là để giảm cơn đau đầu.”
Kim châm cứu là loại ngân châm nhỏ như sợi tóc, người không quen tay chỉ cần cầm mạnh là cong mất. Hoắc Thất Lang từng nhiều lần trông lão tứ Khâu Nhậm thi châm cho người ta, mũi kim r*t r* c*m v** mà người bệnh chẳng hề nhíu mày, cho nên lẽ ra không nên đau đến vậy.
Nàng nhíu mày, hỏi tiếp:
“Đã là châm cứu để giảm đau, sao mỗi lần cắm kim lại khiến người ta khổ sở đến thế?”
Lão đại phu dè dặt đáp:
“Châm cứu vốn là vậy. Mới lần đầu hay hai lần đầu thì không đau mấy, nhưng nếu cứ châm mãi vào một huyệt vị, cơn đau sẽ tăng dần theo từng lần. Càng châm nhiều, càng đau hơn trước. Đây là tình trạng thường gặp ở bệnh nhân khắp nơi trong thiên hạ, chứ tuyệt không phải lão phu cố tình khiến đại vương chịu khổ…”
Lời ấy chẳng những để giải thích cho Hoắc Thất Lang nghe, mà càng là để tự biện hộ với vị thân vương cao quý đang nằm bệnh kia, mong được tha thứ.
Trong giọng nói còn ẩn chứa căng thẳng cùng nỗi sợ hãi, lão đại phu mồ hôi ướt đẫm mặt mày, gần như dính chặt vào đôi mắt, tay run rẩy chẳng dám lau, đành đưa cánh tay chùi nhẹ lên vạt áo, trông cũng đã sức cùng lực kiệt, chỉ chực ngã quỵ.
Thiều Vương vốn mang chứng đau đầu, bệnh kéo dài không dứt, vì giảm cơn đau mà nửa năm qua đã châm cứu gần trăm lượt. Những huyệt đạo kia tuy ngoài da không lộ dấu vết gì rõ ràng, nhưng bên dưới lớp biểu bì, chỉ sợ đã dập nát tê liệt, mỗi lần châm vào lại càng đau hơn lần trước. Chỉ là không rõ vị thân vương này rốt cuộc nhẫn được đến bao giờ, nếu lỡ phát giận, e là chẳng ai thoát khỏi vạ lây.
Lời lão nói chẳng những để giải thích với Hoắc Thất Lang, mà còn là để phân trần thanh minh với vị thân vương cao quý đang nằm kia, mong giữ mình khỏi vạ lây.
Trong lòng lo lắng, lại xen cả nỗi sợ, lão đại phu mồ hôi túa ra ướt đẫm, gần như chảy vào mắt. Không dám dùng tay chùi, lão chỉ dám nâng khuỷu tay mà quệt lên vạt áo, trông đến thảm hại, dường như chỉ một khắc nữa là ngã quỵ tại chỗ.
Thiều Vương mang chứng đau đầu lâu ngày tái phát, để giảm bớt cơn đau, nửa năm qua đã châm cứu gần trăm lượt. Những huyệt đạo ấy, tuy ngoài da không thấy dấu vết rõ rệt, nhưng dưới lớp biểu bì, chỉ sợ đã bị tổn hại nghiêm trọng, mỗi lần châm lại càng thêm đau đớn. Mà vị thân vương này vốn kín đáo ít bộc lộ, ai biết được ông có thể chịu đựng đến bao giờ. Nếu một khi không nhịn được phát hỏa, thì e rằng chẳng ai tránh được vạ.
Hoắc Thất Lang nghe lão nhân giải thích, trong lòng đã hiểu rõ. Cũng nảy lòng thương, nàng bình thản nói:
“Nếu châm cứu là để giảm đau, thì không nên khiến người thêm thống khổ. Lão trượng lui xuống nghỉ một lát, uống chén trà cho tỉnh, để ta chăm sóc Đại vương.”
Lão đại phu nào dám tự tiện rời đi, chỉ đến khi Lý Nguyên Anh trên giường nghiến răng, nghẹn giọng nói khẽ:
“Lui ra…”
Lúc ấy lão mới vội vã thu kim, run rẩy bò dậy lui ra ngoài.
Chờ bóng lưng lão khuất sau bình phong, Hoắc Thất Lang lập tức ra tay như gió, toàn bộ ngân châm cắm sau cổ và lưng Lý Nguyên Anh đều bị nàng rút hết, tiện tay ném qua một bên.
“Tay đã rửa sạch rồi mà.”
Nàng biện bạch một câu, rồi theo đúng vị trí huyệt đạo mà vị đại phu vừa thi châm, đầu ngón tay khẽ áp lên, chậm rãi day ấn, lực đạo nhẹ nhàng có chừng mực, nội lực từ từ dẫn vào. Cách này vừa không khiến lớp da vốn đã tổn thương thêm phần rạn nứt, lại vừa có thể tác động tới huyệt vị sâu bên trong từ lớp ngoài.
Cứ thế xoa bóp liên tục độ một tuần trà nhỏ, thân thể vốn căng như dây cung của Lý Nguyên Anh mới dần thả lỏng, vẻ mặt cũng đỡ đau đớn hơn. Cả người hắn đã đẫm mồ hôi, vẫn úp mặt vào gối, mái tóc đen dài rối bời trải ra giường. Mỗi khi lên cơn đau, chỉ một làn gió nhẹ thổi cũng như dao cắt da thịt, không ai dám chạm vào, cũng chẳng ai dám buộc tóc cho hắn.
Hoắc Thất Lang liếc nhìn quanh, thấy trong phòng không một ai dám lại gần, trước mặt lại có bình phong che khuất tầm nhìn, liền mạnh dạn duỗi tay kéo hắn ra khỏi lớp chăn gấm, vòng tay ôm lấy cổ, kéo cả người hắn vào lòng.
Bị cơn đau hành, Lý Nguyên Anh sợ ánh sáng, lập tức đưa tay che mặt. Ngay trong khoảnh khắc gần kề ấy, Hoắc Thất Lang đã kịp trông rõ gương mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, lông mi quanh hốc mắt còn thấm ướt.
Âm thanh tuy đã cố nén, nhưng nước mắt lại dường như khó lòng kìm giữ. Dù là đau đớn hay khoái lạc, một khi đã lên đến mức cực hạn, hắn nhất định sẽ vùi mặt vào gối gấm để giấu đi vẻ yếu mềm. Lúc này nếu cứ cố ép hắn phải để lộ mặt ra, tất nhiên sẽ khiến hắn nổi giận, trở mặt đuổi người.
Hoắc Thất Lang động lòng thương xót, đưa hai bàn tay khum lại che lên mắt hắn, chặn ánh sáng chiếu vào, rồi dùng ngón cái cùng ngón giữa tiếp tục xoa dịu huyệt Thái Dương. Tay nàng thô lớn nhưng vững vàng, lại có thêm công lực dẫn vào, khiến người vừa bị cơn đau giày vò suốt một đêm như Lý Nguyên Anh cũng được một thoáng thở ra nhẹ nhõm.
Lệ phu nhân đi vòng qua một bên, lặng lẽ nhìn sang rồi cũng không nói một lời, chỉ âm thầm ra hiệu cho toàn bộ cung nhân trong phòng lui xuống.
Trong đại phòng trở nên yên tĩnh lạ thường, Hoắc Thất Lang nghe không còn tiếng người qua lại, mới yên tâm đùa:
“Tại hạ chẳng qua chỉ xin nghỉ một ngày ra ngoài chơi một chút, đại vương liền không ngủ nổi một giấc yên ổn.”
Lý Nguyên Anh vì cơn đau mà ù tai ong ong, mệt mỏi trách khẽ:
“Trên người ngươi toàn mùi rượu.”
Hoắc Thất Lang bèn thật thà khai báo:
“Là do khi khiêng Vũ Văn Nhượng về, hắn nôn hết lên người tại hạ. Nhưng tại hạ đã thay áo ngoài rồi…”
Lời còn chưa dứt, sắc mặt Lý Nguyên Anh đã hiện rõ vẻ chán ghét và khinh thường, tự mình vùng ra khỏi vòng tay nàng, lảo đảo bò vào phía trong giường.
Hoắc Thất Lang ỷ trong phòng không có ai, liền duỗi tay nắm lấy cổ chân hắn, mạnh tay kéo ngược trở lại, lại ôm vào lòng như cũ. Sức lực nàng vốn lớn, dù là ôm một con ngựa thớt cũng không hề khó nhọc, huống hồ Lý Nguyên Anh lúc này đã bị cơn đau đầu hành suốt một đêm, sức cùng lực kiệt, chẳng còn sức đâu mà chống cự, đành mặc nàng muốn làm gì thì làm.
Hoắc Thất Lang tất nhiên không dám thật sự dùng sức mà làm hắn đau, chỉ khẽ khàng ôm hắn, để khuôn mặt hắn tựa vào n** m*m m** nhất trước ngực mình, giúp hắn che đi ánh sáng, nhẹ giọng giải thích:
“Là do chính đại vương ngài sai người theo dõi. Tên Vũ Văn Nhượng kia tửu lượng lại quá kém, tại hạ cũng không thể nào bỏ hắn giữa đường mà mặc kệ.”
Lý Nguyên Anh phẫn uất mắng:
“Ngươi biết vì sao gọi là ‘nghỉ tắm gội’ không? Là cho ngươi dịp nghỉ ngơi, gột sạch thân thể, chứ không phải để ngươi ra ngoài mua say, đánh bạc đến nỗi trên người nồng nặc mùi rượu!”
Hoắc Thất Lang biết bệnh nhân bị hành đau đớn, tính khí khó chiều, nhìn đâu cũng thấy gai mắt, lời nào cũng dễ sinh hờn giận. Bèn thuận theo, dịu giọng nói:
“Thần chẳng phải đã về rồi sao, mà lại còn chưa đến lượt trực đêm, vẫn còn trong kỳ nghỉ. Thật ra là lo ngại đại vương đêm qua ngủ không yên, cho nên cố ý đến sớm một bước để vấn an.”
Lý Nguyên Anh lúc này mới im tiếng, không tiếp tục mắng mỏ nữa.
Hoắc Thất Lang vừa xoa bóp vừa thấp giọng giễu cợt:
“Bộ công phu ‘Tàn Đăng Thủ’ của tị hạ vốn là môn ngoại gia cương mãnh, nếu sư phụ tại hạ mà biết tại hạ đem dùng để mát xa xoa bóp người khác, chỉ e lật cả nắp quan tài dậy, tự tay xé ta thành hai mảnh, bằm nhỏ đút cho lũ chó hoang nơi bãi tha ma.”
Nàng vừa nói vừa nhìn nét mặt hắn mà dò ý, giọng nói mang thêm phần vỗ về, đôi tay cũng không ngừng x** n*n các huyệt sau cổ.
Lý Nguyên Anh cười lạnh, mỉa mai:
“Hay cho một Trần Sư Cổ, thật đúng là tác phong ‘danh môn chính phái’, đại tông sư đó!”
Hoắc Thất Lang nghe vậy, thầm kêu không ổn, bèn cười làm lành:
“Đại vương đã nghe được điều gì rồi ạ?”
Lý Nguyên Anh giọng lạnh như sương:
“Chỉ loáng thoáng vài lời đồn đãi, nhưng U Châu dù sao cũng cách Quan Trung quá xa. ‘Một kích phải giết, thù chẳng để qua đêm’ Thanh Sam Khách, hiện giờ lại rơi vào tay lũ tà môn đó ngay cả muội muội ta cũng bị cuốn vào.”
Hoắc Thất Lang thở dài, biết lòng dạ hắn đều đặt trọn nơi Bảo Châu, liền dứt khoát thẳng thắn:
“Tàn Dương Viện đồn danh thì xấu thật, chẳng ra thể thống gì. Nhưng đại vương chớ quá lo lắng thay vì nói Cửu Nương rơi vào tay Vi đại sư huynh của tại hạ, chi bằng nói Vi đại lại bị nắm đằng chuôi bởi Cửu Nương. Cửu Nương muốn hắn đi đông, hắn tuyệt chẳng dám bước về tây nửa bước.”
Lý Nguyên Anh hừ một tiếng:
“Giống như ngươi vậy ‘trung thành đáng tin cậy’ lắm sao?”
Hoắc Thất Lang biết mình từng hạ phạm thượng, tiếng xấu đồn xa, thật chẳng còn lời nào biện hộ, chỉ đành thản nhiên nói:
“Gã Thanh Sam Khách ấy tuy võ nghệ đứng đầu Tàn Dương Viện, kỳ thực cũng chỉ là thằng nhóc mười mấy tuổi, đầu óc còn non nớt, tại hạ lần trước gặp hắn, hắn vẫn còn là kẻ chưa biết mùi đàn bà. Tại hạ dám lấy cả tiền kiếp mình mà đánh cuộc, tên tiểu tử ấy tuyệt đối chẳng dám manh động ra tay. Đương nhiên, nếu công chúa nhà ta cố tình muốn làm chuyện gì… vậy cũng không thể trách Tàn Dương Viện chúng ta được dẫu sao, người ấy cũng là công chúa mà.”
Lý Nguyên Anh khẽ lẩm bẩm: “Đồ cờ bạc chết tiệt”, đoạn im lặng.
Thấy cơn đau của hắn đã dịu bớt, Hoắc Thất Lang liền nhẹ nhàng đỡ hắn dịch sang một bên, rồi đứng dậy định đi tìm ít nước canh giúp hắn nhuận họng. Nàng đi một vòng quanh viện, phát hiện chỗ mà Lữ Khánh người từng nắm quyền chế thuốc làm việc nay đã thu dọn sạch sẽ, chỉ còn lại dược liệu và dụng cụ của đại phu Chu Mẫn Hòa.
Trở về, nàng đem nước trà đút tận tay cho Lý Nguyên Anh, thuận miệng hỏi:
“Lữ Khánh Quang đâu rồi?”
“Thiếu bá đưa hắn đi rồi.”
Hoắc Thất Lang bật cười nói:
“Chúc mừng đại vương, xem ra đã tìm được phương thuốc thích hợp rồi.”
Lý Nguyên Anh chẳng hề lộ ra vẻ vui mừng, chỉ lặng lẽ nói:
“Tam thất, tiên hạc thảo, huyết dư than cùng bồ hoàng… Rốt cuộc cũng chỉ có bốn vị ấy, tra thêm nữa cũng vô ích, người ngửi rồi cũng chẳng phân biệt nổi.”
Hoắc Thất Lang đáp:
“Vậy chẳng phải là bốn vị thuốc cầm máu thông dụng nhất hay sao?”
Lý Nguyên Anh khép mắt, hơi gật đầu. Hắn đã âm thầm hỏi han không biết bao nhiêu đại phu và người trong giang hồ, dò xem có loại độc dược nào khiến người uống xong vẫn còn rỉ máu tươi song đáp án đều là chưa từng nghe thấy.
Chỉ là một bát thuốc cầm máu thông thường.
Hoắc Thất Lang lại ngồi trở lại mép giường, nhẹ nhàng nâng mái đầu tuấn tú ấy đặt lên đầu gối mình, lấy tay che mắt hắn, rồi chậm rãi dùng ngón tay vuốt tóc dài của chàng.
“Nghĩ ngợi chi lắm? Cứ ôm mãi lo buồn trong lòng, cái đầu này mới đau đến chẳng dứt. Ngài là con hoàng đế mà, chỉ riêng cái phúc phần được đầu thai này, thiên hạ có mấy ai bì kịp?”
Lý Nguyên Anh khẽ cười khinh miệt:
“Hắn xưa nay vẫn ngầm có hiềm khích với ta.”
Hoắc Thất Lang nhún vai:
“Thì mặc kệ, ngài cần gì phản ứng. Cùng lắm cũng chỉ là Trường An tiết độ sứ.”
Lý Nguyên Anh tưởng mình nghe nhầm, khẽ hỏi lại:
“Ngươi nói cái gì? Tiết độ sứ?”
Hoắc Thất Lang thản nhiên nói:
“Hà Tây mười hai châu đã rơi vào tay Thổ Phiên, ba trấn Hà Sóc chẳng ai chịu nghe hắn. Phiên trấn khắp nơi nổi dậy, hoàng đế giờ đây chỉ còn kiểm soát được vùng phụ cận Quan Trung. Thế chẳng phải cũng chỉ là ‘Tiết độ sứ Trường An’ thôi sao? Hắn không ưa ngài, thì ngài cứ tránh xa hắn một chút. Chuyện ấy gọi là ‘trời cao hoàng đế xa’, rồng lớn khó địch rắn làng.”
Lý Nguyên Anh đang tựa đầu vào gối Hoắc Thất Lang, nghe xong lời lẽ nghịch thiên, đảo ngược lẽ thường ấy, hồi lâu chẳng nói gì, bỗng bật cười vang. Tiếng cười mạnh đến nỗi ù tai từng đợt, xương sọ như muốn vỡ ra, nhưng ngực như trút được nỗi nghẹn, bao trọc khí cũng tiêu tán gần hết.
Hai người chẳng nói thêm lời nào nữa.
Hoắc Thất Lang vuốt suôn tóc dài của hắn, gom lại gọn gàng sang một bên, để lộ ra chính giữa đường chân tóc một nốt ruồi nhỏ xinh. Nàng thấy chỗ ấy thật đáng yêu, bèn cúi đầu đặt nhẹ một nụ hôn lên.
Lý Nguyên Anh vẫn không có phản ứng.
Nàng lại càng thêm táo tợn, được đà lấn tới. Khi ánh mắt lạnh lùng thường ngày vốn xa cách tựa ngàn dặm bị che khuất, đôi môi kia liền hiện ra vẻ nhuận mềm, dung mạo tú lệ. Tuy sắc mặt còn tái nhợt, nhưng vẫn mang theo nét quyến rũ khiến người khó dời mắt.
Nàng lại nhẹ nhàng đặt thêm một nụ hôn, khẽ nếm lấy chút hàn lãnh, mềm mại như tơ.
Lần này, Lý Nguyên Anh có động tĩnh, hắn giơ cánh tay lên. Hoắc Thất trong lòng đắc ý, không hề né tránh, đinh ninh phen này hắn sẽ thúc cùi chỏ phản công. Nào ngờ hắn chẳng đánh trả, chỉ khẽ ấn nhẹ lên sau gáy nàng một cái.
Đây là một trong số rất ít lần vị hoàng tử trầm lặng, ít lời này chịu chủ động vươn tay. Hoắc Thất Lang thuận theo như dòng nước, đem nụ hôn chưa đủ thỏa mãn khi nãy tiếp tục dấn sâu hơn.
Khoang miệng tràn đầy mùi thuốc đắng thoang thoảng, song lại thuần khiết đến không sao diễn tả. Một thứ xúc cảm như nương náu giữa khoảng thân thể với nhau, tựa như hoà quyện giữa môi răng, nhẹ nhàng truyền ra, sinh thành hiệu nghiệm kỳ lạ. So với thang thuốc an thần nấu từ chu sa và chì sương, nó càng hiệu nghiệm hơn, khiến những cơn đau gắt gao cùng áp lực nặng nề vốn khó lòng thoát khỏi cũng trở nên dịu đi.
Nàng biết rõ quá nhiều bí mật của hắn, có lẽ một ngày nào đó, hắn sẽ hạ lệnh diệt khẩu. Hoắc Thất Lang nghĩ vậy. Nhưng thì đã làm sao?
Thế gian hiểm độc khôn lường, dù có hùng binh vạn mã, vẫn có thể phút chốc toàn quân tan nát, chẳng còn một mảnh giáp.
Nàng chỉ sống cho phút giây này. Và chỉ hưởng trọn phút giây này mà thôi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.