Hoắc Thất Lang lôi Vũ Văn Nhượng vứt lên giường trong trường phòng, hắn gắng gượng mở mắt, quét qua cảnh vật xung quanh, xác nhận đã trở về phủ Thiều Vương, miệng lẩm bẩm:
“Vũ Văn thị tận trách…”
Nói đoạn liền ngửa đầu ngất xỉu.
Hoắc bảy thầm nghĩ tiểu tử này cũng khá thú vị, thuận tay xoay người hắn nằm nghiêng, nhét một chiếc mũ giáp vào sau lưng dưới eo, đề phòng hắn nôn ra lại sặc mà chết.
Sau đó, nàng đi ra sân múc một chậu nước trong, bóp mấy viên đậu tắm vào, rửa tay rửa mặt. Vừa lau bọt nước trên mặt, nàng vừa liếc nhìn về phía chính điện, thấy dưới mái hiên vẫn có mấy con quạ đen đậu như thường lệ, lính gác trước cửa vẫn thay phiên canh giữ, dáng dấp chẳng khác gì lúc nàng rời phủ hôm qua.
Từ giờ đến lúc thay ca chạng vạng vẫn còn hơn nửa ngày, vốn dĩ Hoắc Thất Lang có thể về lại phòng mình đánh một giấc cho khoẻ. Nhưng ngay lúc ấy, trong đầu nàng bất chợt dấy lên một ý nghĩ:
“Không biết đêm qua Lý Nguyên Anh ngủ có ngon không?”
Một khi đã nghĩ tới, liền chẳng dễ gì buông bỏ. Hoắc Thất Lang đổ nước vào giếng, dọa mấy con sẻ đang ăn vội vỗ cánh bay tan tác, đoạn trở về phòng thay lại chiến bào thị vệ, nhấc chân đi về phía chính điện.
Vừa bước vào phủ, Hoắc Thất Lang lập tức cảm thấy trong phòng lặng như tờ. Bọn nội thị và tỳ nữ ai nấy đều nín thở, rón rén đi đứng, không khí không chỉ vương mùi thuốc sắc quen thuộc, mà còn nặng trĩu một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796396/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.