Khi Hoắc Thất Lang bước vào tây nội trạch, trong viện đã là cảnh tượng nhộn nhịp như trẩy hội.
Hơn mười phụ nhân đang bận rộn dưới hành lang, khí thế hừng hực: Bởi vì tơ sống sau khi dệt thành “kiêm” vốn có thớ sợi thô cứng, nên cần phải ngâm nước, nấu sôi, rồi giã đập nhiều lượt, khiến sợi tơ mềm hóa, trắng mịn. Trải qua quá trình ấy, vải mới đủ mềm mại, thích hợp để may thành những y phục mặc sát da, loại hàng dệt như thế được gọi là “luyện”.
Bốn người vây quanh một thau đồng lớn, tay cầm gậy gỗ đập đều những mảnh tơ lụa đang ngâm. Vải sau khi mềm hóa sẽ được đem phơi, đến nửa khô thì có hai người kéo hai đầu căng thẳng ra cho thẳng nếp. Một người khác cầm bàn là, là phẳng các nếp uốn sinh ra trong quá trình đảo luyện. Đợi đến khi khô hẳn, vải sẽ được cuộn lại thành cuộn, biến thành nguyên liệu may mặc quý giá.
Những phụ nhân ấy có kẻ già người trẻ, tuy đều là thân phận vú già nhưng y phục không hề tầm thường: mỗi người đều búi tóc gọn ghẽ, tay áo thướt tha, cổ vai vắt khăn lụa đẹp đẽ, hoàn toàn khác biệt với những phụ nữ khốn khổ mà Hoắc Thất Lang từng gặp giặt lụa giữa phố phường.
Đám phụ nhân trong trang phục quý phái, hòa cùng sắc lụa muôn màu phơi dưới nắng hành lang, khiến cả khoảng sân sáng bừng rực rỡ. Hoắc Thất Lang âm thầm suy đoán: Những bộ xiêm y diễm lệ mà Đại vương thường mặc, e là đều được chế tác tinh tế từng công đoạn từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796398/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.