Bảo Châu thấy người phụ nữ kia tay chân to lớn, mặt mày nhăn nhúm vì đau bụng dữ dội, e rằng nếu sinh ngay giữa đường thì không khéo sẽ mất máu mà nguy đến tính mạng, bèn vội vã đỡ lấy nàng ta dưới nách, dìu đi theo hướng bà lão chỉ.
Người phụ nữ mang thai ấy một tay siết chặt lấy cổ Bảo Châu, cả thân thể gần như dồn cả lên người nàng. Bảo Châu tuy thể lực mạnh mẽ, nhưng cũng cảm thấy gắng sức, trong bụng thầm nghĩ: phụ nữ mang thai, lại sắp sinh, thân thể vốn đã nặng nề, chẳng trách lại nặng đến vậy.
Bà lão nói nhà ở ngay gần, nhưng đường đi vòng vo khúc khuỷu từ Từ Huệ phường sang tận Thông Lợi phường, bảy lần rẽ trái tám lần quặt phải, mới tới một căn nhà nhỏ ẩn khuất trong ngõ tối. Vừa đến nơi, bà lão vội vàng đóng cổng viện, then cửa lại.
Bà giục:
“Mau vào nhà đi.”
Miệng thì nói vậy, nhưng bà lão lại không hề đỡ con dâu sắp sinh lấy một tay, chỉ đứng yên một chỗ, ánh mắt không rời Bảo Châu mà nhìn chằm chặp, tựa như đề phòng hơn là lo lắng. Người phụ nữ kia cũng đột ngột siết chặt tay ôm cổ nàng, khiến Bảo Châu gần như không thể nhúc nhích.
Trong lòng Bảo Châu dấy lên một tia nghi hoặc.
Lúc này tiếng trống báo giờ giới nghiêm đêm đã sắp vang, nàng tuy là lòng tốt cứu người, nhưng nếu còn trì hoãn ở đây, chẳng những phường môn đóng lại, mà muốn quay về cũng đã khó lòng xoay xở…
Đang còn do dự, Bảo Châu chợt cảm thấy vai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796419/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.