Tửu lầu ấy nằm trong khu vực phía Tây Nam thành Lạc Dương, nơi quyền quý tụ họp lui tới. Trên câu đối treo ở tiền sảnh có đề một câu thơ tục lạ:
“Sóng vàng bóng nguyệt lẫn men say, sương ngọc vờn hương mộng cõi tiên.”
Bảo Châu xưa nay chưa từng ghé vào quán rượu nơi dân gian, trong lòng vừa hiếu kỳ vừa ngơ ngẩn mà ngắm nhìn bốn phía. Chỉ thấy lầu các nơi đây được dựng theo lối kiến tạo cung đình, chẳng những tráng lệ huy hoàng, mà cả dầm ngang cột trụ đều quy mô lớn, sử dụng toàn là gỗ nam trăm năm tuổi trở lên, thân cây thô lớn, khí thế hùng vĩ khiến nàng không khỏi âm thầm kinh ngạc.
Chỗ nhã tọa an bài trên lầu hai lấy bình phong ngăn cách riêng tư, bốn phía vây quanh một đài cao hình lục giác dựng giữa trung tâm. Trên đài trải thảm gấm hoa văn bảo tương tinh mỹ, dùng làm nơi trình diễn ca vũ.
Chưởng quầy Kim Ba Tạ tự mình ra nghênh đón. Thấy vị chủ tân là một thiếu nữ dung nhan đoan chính thanh nhã, cử chỉ điềm đạm khác thường, liền đoán nàng tất là khuê tú xuất thân danh môn. Lại thấy bên cạnh chẳng có thị nữ hầu hạ, chỉ theo sau một thiếu niên áo vải xanh và một chú tiểu đầu tròn áo rộng, không khỏi thầm lấy làm lạ.
Nàng không đeo trang sức diêm dúa, tóc đen búi cao, chỉ cài vỏn vẹn một đóa phù dung song sắc nơi trâm ngọc. So với cảnh các tiểu thư quý tộc hiện thời ưa chuộng mốt đấu hoa lòe loẹt, ăn diện phô trương, càng thêm nổi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796421/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.