Bảo Châu bước lên xe dẫn đầu. Thân Đức Hiền đích thân đốc suất, không ngừng nhấn mạnh:
“Tối nay ngài chính là Quan Âm hóa thân thực sự, từng lời từng cử chỉ đều phải đoan trang, chững chạc, không được có nửa phần lơi lỏng khinh mạn.”
Bảo Châu coi như không nghe, khẽ nâng làn váy, bước chân thướt tha mà ung dung đi lên thang gỗ, dẫm từng bậc mà leo lên bảo xa. Trên mui xe đặt một đài sen bằng gỗ, nàng ngồi ngay vào giữa đài, tựa như tọa trên tòa sen của thần tiên, mây lành phủ quanh.
Vừa khi cặp bạch ngưu thong thả bước ra, chỉ thấy trong chớp mắt một bóng áo xanh vút qua, Vi Huấn tung mình lên xe, không màng lễ nghi, ngồi xếp bằng phía sau nàng, khóe môi khẽ cong, cười nói:
“Vậy đã đủ gần chưa?”
Tuần Thành hôm ấy đông nghịt người, tình hình hỗn loạn thế nào cũng khó đoán. Vi Huấn vốn ôm chút ngờ vực, song tự tin vào thân thủ hơn người, tin chắc dù xảy ra chuyện gì cũng có thể bảo hộ nàng chu toàn, bởi thế chưa từng khuyên can.
Giờ phút này, thang đã được rút xuống, đài cao lơ lửng giữa không trung, đám đông phía dưới đã rần rần nổi lên tiếng bàn tán. Mọi ánh mắt đều hướng về người áo xanh thân thủ phi phàm kia, nhưng chẳng ai có thể cưỡng ép lôi hắn từ trên đài xuống.
Thân Đức Hiền giận đến nghiến răng, lại không dám phát tác, đành cái khó ló cái khôn, lớn tiếng phân phó:
“Ngươi… cứ coi như đóng vai đồng tử dưới tòa của Quan Âm Đại Sĩ đi vậy!”
Trong mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796426/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.