Đến buổi tối, Bảo Châu và mọi người đã sớm yên giấc.
Canh hai điểm, vạn vật đều chìm vào tĩnh lặng. Tòa tiểu viện ở Từ Huệ phường cũng đắm mình trong một mảnh yên bình.
Trên sập truyền ra tiếng hô hấp đều đặn, Thập Tam Lang đã chìm vào giấc mộng đẹp. Vi Huấn lặng lẽ rời khỏi phòng nơi hắn và sư đệ nghỉ chung, bước đi nhẹ như bóng ma, không phát ra tiếng động, thong thả dạo quanh trong nhà một vòng. Hắn dừng lại lắng nghe một lúc trước cửa phòng của Bảo Châu và Dương Hành Giản, không phát hiện bất kỳ động tĩnh khả nghi nào.
Xác nhận ba người đều an ổn vô sự, hắn mới trở vào chính đường dưới lầu. Khi mở cửa, trục gỗ phát ra một tiếng “kẽo kẹt” khe khẽ. Hắn khoanh chân ngồi xuống ngay ngạch cửa, thu thần tĩnh khí, bắt đầu nhập định.
Đêm Tuần Thành hôm ấy từng được đặc xá cho phép đi lại ban đêm, giờ đã khôi phục lại lệnh giới nghiêm. Cổng phường đã đóng, đường phố ngoài kia im ắng, không bóng người qua lại. Lúc này, càng về khuya, những tiếng động từ bên ngoài truyền vào tai lại càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Một con mèo hoang không biết từ đâu vọt qua, bóng đen quỷ mị lướt nhanh trên bức tường viện, khiến đàn chim ngói đang đậu trên cây giật mình bay đi. Dưới tàng cây, con lừa đang lặng lẽ nhai đậu phách, dùng bữa khuya xong liền rúc cổ đứng ngủ, thỉnh thoảng mới khẽ hất đuôi đuổi muỗi. Đây chính là một trong những lý do Vi Huấn năm xưa chọn con lừa này so
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796427/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.