Lý Dục là trưởng tử của tiên hoàng, bởi là người con trai đầu lòng nên từ thuở nhỏ đã được phụ hoàng hết mực kỳ vọng, đặc biệt ban cho tên “Dục” mang ý nghĩa như ánh thái dương chiếu rọi bốn phương. Một bầu trời không thể có hai mặt trời, dân không thể có hai chủ, bởi thế Lý Dục ngay từ nhỏ đã được coi là người kế vị, trưởng thành trong ánh nhìn gửi gắm của cả hoàng thất.
Nào ngờ trời không theo lòng người, binh biến bất ngờ nổ ra, hoàng thất hoảng loạn phải rời khỏi Trường An. Trên đường thiên đô, tiên hoàng vì kinh sợ mà ngã bệnh qua đời.
Giữa cục diện quân thần hỗn loạn, đại thái giám Trình Thọ thấy Lương vương tính tình mềm yếu, dễ sai khiến, liền nhân loạn mà giở thủ đoạn mờ ám, đưa người vốn chẳng được mấy ai quan tâm như Lương vương lên ngôi cửu ngũ chí tôn. Đến khi tân hoàng yên vị, vị trưởng huynh từng được tiên hoàng ký thác kỳ vọng liền trở thành tai họa ngầm. Với danh nghĩa “huynh hữu đệ cung”, Kỳ Vương bị điều ra trấn thủ Lạc Dương, nhậm chức Đông Đô lưu thủ.
Lý Dục vì nghĩa đệ mà cảm kích, lập tức thu dọn hành lý rời khỏi Trường An, không một lời oán than. Trong ấn tượng của Bảo Châu, vị hoàng thúc xa xôi nơi Đông Đô này xưa nay vốn trầm lặng, ẩn mình, say mê sắc đẹp, chỉ quan tâm đến ca kỹ vũ cơ, hoa văn mỹ vật. Một người mê đắm trong cảnh hoa rượu để sống những tháng ngày an ổn, chờ đến tuổi già chết trong yên bình, truyền tước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796443/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.