Nàng mang mùi hương dịu dàng.
Nàng tỏa hơi ấm dịu dàng.
Thật may mắn biết bao, hóa ra tất cả chỉ là một cơn ác mộng, Bảo Châu vẫn yên ổn ở bên cạnh hắn.
Vi Huấn cảm thấy mình đang nằm mềm mại trong vòng tay êm ái, mọi sợ hãi, đau thương, oán hận đều tan biến hết. Đúng rồi, từ nay về sau, hắn nhất định phải giữ chặt ánh trăng trong tầm mắt, không để nàng rời xa, sẽ giấu nàng nơi đỉnh núi hay khe suối sâu thẳm… Ngăn nàng bước chân về phía U Châu…
Rồi sao nữa?
Vi Huấn bỗng nhiên mở to mắt.
Trước mặt là phòng ngủ của Bảo Châu, nhưng nàng không ở đó. Hắn nằm trên giường của nàng, trên chiếc chăn của nàng. Tất cả đều là những thứ quen thuộc, an ủi lòng người, chỉ còn lại dấu vết vô hình nàng để lại sau khi biến mất. Hiện thực vẫn chôn sâu hắn trong vũng bùn ác mộng.
Thập Tam Lang ngồi trên ghế, thấy hắn tỉnh liền gọi một tiếng: “Sư huynh.”
Vi Huấn ngồi dậy, mơ màng hỏi: “Ta thế nào rồi?”
Thập Tam Lang đáp: “Đệ nghe thấy tiếng động lớn trên lầu, vội lên xem thì thấy sư huynh ngã ngất trên đất. Mấy ngày nay huynh không ngủ không nghỉ, chạy khắp nơi, sức lực đã cạn kiệt.”
Vi Huấn đứng dậy ngay, vội phủi sạch gối đầu, đệm chăn của Bảo Châu, oán trách nói: “Ta người dơ bẩn lắm, sao đệ lại để ta nằm trên giường nàng?”
Hồi tưởng đến dấu phấn trên mặt nàng để lại, hắn vừa vui mừng vừa lo sợ, lòng nóng như lửa, nhưng rồi lại rơi vào hôn mê.
Thập Tam
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796448/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.