Dương Hành Giản thay một thân nho phục, giả làm kẻ sĩ đi thu thập phong tục đất lạ, men theo phố chợ tìm đến một tiểu quán rượu ở đầu đường, ý đã định sẵn: tiếp cận lão đầy tớ từ Trường An đến.
Người ấy là kẻ hầu lâu năm trong phủ họ Hàn, tuổi xấp xỉ lục tuần, tóc mai điểm sương, đầu vấn chiếc khăn vải thô bạc màu năm tháng. Thấy Dương Hành Giản phong thái nho nhã, lại tự xưng là người đọc sách từ kinh kỳ ghé qua, liền cung kính vài phần, khách khí chối từ đôi ba lần mới chịu ngồi chung mâm rượu.
Quán nhỏ chỉ bày vài món chay đạm bạc, thêm một hũ tân lao hâm nóng trên bếp đất. Hai người dùng giọng phổ thông Trường An trò chuyện, lời lẽ thăm hỏi khách sáo, lại như tình cờ mà lần dần sang chuyện cũ kinh sư.
Ngay bàn bên, có đôi nam nữ chừng đôi mươi đang ngồi đối ẩm. Cô nương kia mặt mày tươi xinh mà sắc diện lạnh lẽo, thiếu niên đi cùng thì đôi lúc buông lời chọc ghẹo, lại chẳng thấy nàng hé nửa nụ cười. Chủ quán chỉ tưởng đôi trẻ đang giận dỗi, liền thức thời rút lui, không dám xen vào.
Lão đầy tớ uống vài chén, ánh mắt dần lộ vẻ ăn năn, giọng khàn khàn nói:
“Lần ấy lão nô lỡ miệng, chẳng nên đem chuyện nhà truyền ra ngoài. Ai ngờ lại bị tên thư sinh nọ ghi thành tuồng, nay nếu để chủ nhân hay được, e khó mà toàn mạng.”
Dương Hành Giản vội an ủi:
“Chuyện hư cấu trong các tuồng xưa nay chẳng ai lấy làm thật. Huống hồ phần nhiều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796468/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.