Bảo Châu lòng đã quyết, toan nhân lúc đêm khuya vắng lặng, lặng lẽ đến gặp Hàn Quân một chuyến, trực tiếp thỉnh hắn phê công văn thông ải cho đoàn người đi bắc thượng.
Vi Huấn trong dạ như có lửa nung, bứt rứt chẳng yên, nhưng xoay đi trở lại vẫn không tìm ra được cái cớ nào thật khéo để ngăn nàng. Hắn bèn toan vào phòng Chu Thanh Dương, định mượn thư kiềm ấn dự phòng của sư bá, ai dè cửa phòng trống trơn, người đã chẳng rõ lặng lẽ rời đi từ lúc nào. Trời lại đã điểm canh sâu, phố phường sau giờ giới nghiêm vốn cấm người qua lại.
Không kịp nghĩ ngợi, hắn bèn cõng nàng lên lưng, thân hình nhẹ như tơ, một đường lướt qua mái ngói, lại lần nữa vượt tường mà vào huyện nha.
Bảo Châu toan dùng lại cách cũ đã từng thi thố với Đậu Kính bày trò “mộng trung hiện linh”, thuyết phục Hàn Quân thân tự phê chuẩn công văn, lại đóng đủ dấu ấn. Nào ngờ giữa đêm rồi mà nơi nha môn vẫn còn sáng đèn, tướng sĩ dưới quyền cùng Hàn Quân còn đang tụ họp, thảo luận việc quân chưa dứt. Nàng cùng Vi Huấn chỉ đành rút lên xà nhà phòng khách cạnh đó, ngồi xổm nín thở, chờ mãi đến tê rần cả đầu gối.
Rốt cuộc cũng đợi được lúc đèn mờ người thưa, đồng liêu lui hết, chỉ còn Hàn Quân một mình ở lại, lại cũng chẳng chịu lên giường nghỉ ngơi, cứ chong đèn viết chữ mãi không thôi.
Bảo Châu mí mắt chập chờn, dựa vào vai Vi Huấn, khe khẽ thở dài:
“Người đời chỉ thấy đạo tặc ăn thịt, đâu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796469/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.