Lưu Thủ Khiêm ngồi trên lưng ngựa, mắt dán chặt về phía Huyền Vũ Môn, trong lòng không khỏi dâng lên từng cơn bực dọc.
Suốt mấy ngày qua, hắn cùng Hữu quân úy Vương Tiến Lương vẫn giằng co không dứt, chẳng thể nào thống nhất được xem nên phò ai kế vị là ổn thỏa hơn.
Vương Tiến Lương thiên về Ngụy Vương kẻ ngu si mà không biết mình ngu, dễ bề lèo lái.
Lưu Thủ Khiêm lại có toan tính khác. Hắn cho rằng Lý Nguyên Sài tuy ngu thật, nhưng trong xương cốt mang mầm ngạo mạn khó lường. Chẳng khác gì lão hoàng đế năm xưa ngoài mặt thì nhu nhược dễ sai khiến, thực ra lại là hạng “giả heo ăn thịt hổ”, mưu sâu kế hiểm. Nếu chẳng phải năm ngoái mất đi ái tử, đau lòng đến sinh bệnh liệt giường, thì thiên hạ này làm gì đến lượt người khác xếp đặt?
Với tâm cơ ấy, Lưu Thủ Khiêm cho rằng: chi bằng bắt chước tiền triều Hán – Tấn, lập một vị vua nhỏ tuổi, càng dễ thao túng. Trong mắt hắn, Hoài Vương Lý Nguyên Ức tám tuổi là lựa chọn không tồi mẹ mất sớm, không có thế ngoại thích hậu thuẫn, lại không như Lý Nguyên Anh huyết thống còn bị bàn ra tán vào. Triều đình e là chẳng có ai phản đối nổi.
Nhưng Vương Tiến Lương thì giữ nguyên ý kiến, cho rằng triều đình chưa từng có tiền lệ lập trẻ con lên ngôi khi các hoàng tử trưởng thành vẫn còn sống và chưa mắc lỗi gì nặng nề. Lập ấu đế vào lúc này e sẽ khiến lòng người dao động, quân tâm bất ổn.
Thế là hai người cứ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796489/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.