Truyền kỳ công chúa Vạn Thọ chết rồi sống lại, Thiều Vương Lý Nguyên Anh âm thầm trở về Trường An, hai huynh muội phối hợp kín kẽ, như sét giáng giữa trời quang, thình lình khống chế Đại Minh Cung, bắt gọn một mẻ đám huynh đệ tranh quyền. Cả hai liên thủ, diễn lại một hồi tranh đoạt long ỷ kinh điển nhất trong dòng họ Lý, từ nơi tuyệt địa lội ngược dòng, có thể nói là mệnh trời đã rõ.
Vị thánh thượng đang nằm bệnh, không thốt được lời nào, bệnh tình chuyển nặng, cả thân thể không cử động, chỉ có thể trừng mắt nằm trên long sàng, miệng trào dãi dầm.
Giữa lúc triều đình trên dưới còn đắm chìm trong chấn động “công chúa sống lại” cùng chính biến bất ngờ, lại xảy ra một việc không tưởng.
Một đội kỵ binh chừng năm ngàn người, giương cờ “Cần vương”, bất thần xuất hiện dưới chân thành Trường An như từ trời rơi xuống. Người dẫn đầu chính là tâm phúc của Lý Nguyên Anh Viên Thiếu Bá và Lữ Kiệu. Nói “trời giáng thần binh”, quả không hề khoa trương.
Đội quân này xuất phát từ U Châu, xuyên Thành Đức, băng Chiêu Nghĩa, vòng qua Thái Hành Sơn, tiến thẳng vùng Lạc Dương kinh thành, rồi lại vượt Đồng Quan hiểm yếu. Dọc đường dài gần vạn dặm, vậy mà như vào chốn không người, không hề gặp cản trở.
Đi qua nơi nào, quan quân nơi đó đều giả câm làm ngơ, mặc cho họ đi qua. Mãi đến khi đội quân giáp mặt Trường An, triều đình mới hay tin nhưng đã muộn.
Kỵ binh vừa vào thành, lập tức đánh thẳng đến phủ đệ của Vương Tiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796490/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.