- Tô Tô, cô rất thông minh.
Vượt ngoài dự kiến nữ tử áo trắng, Diệp Vương không có ý định gật đầu đồng ý, chỉ nhếch miệng mỉm cười, không mặn không nhạt khen một câu. Tất nhiên Diệp Vương cũng không đồng ý với ý kiến của ả.
Nữ tử áo trắng nghĩ lại lập tức giật mình, cười một cách tự nhiên khoác lên cánh tay Diệp Cô Vũ, đầu dựa vào vai y, nũng nịu nói:
- Xin lỗi, hoàng đế của em. Em sai rồi.
- Tô Tô, cô còn nhỏ, hiểu biết với nam nhân chưa đủ đâu.
Diệp Cô Vũ trầm mặc một lát mới nhẹ giọng nói ra, giọng điệu mang theo vài phần nghiêm khắc.
Hiểu biết của cô với Tiêu Phàm chưa đủ, đối với tôi thì càng không đủ!
Lời nói ngầm này, Diệp Cô Vũ không nói thẳng ra miệng. có thể thấy được trong lòng hắn, phân lượng của nữ tử áo trắng Tô Tô này thật sự không giống bình thường, Diệp Cô Vũ rất chú ý chiếu cố thể diện của ả.
- Xin lỗi, hoàng đế của em.
Tô Tô dán vào bên tai Diệp Cô Vũ, thấp giọng nỉ non, hơi phả như lan, mềm mại tận xương, trong ngữ khí cùng với giáo chúng khác giống nhau, đối với Diệp Vương tràn đầy ngưỡng mộ và sùng bái.
Diệp Vương là nam nhân vô cùng kiêu ngạo, làm sao có thể làm ra cái loại chuyện “bỉ ổi” bắt cóc nữ nhân của Tiêu Phàm, cùng hắn cò kè mặc cả được chứ! Mặc kệ kết quả cuối cùng ra sao, cho dù có được như ý thì Diệp Cô Vũ vẫn trở nên tầm thường.
Đối thủ càng hùng mạnh, ngươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-hao-mon/277806/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.