Bảo Anh dường như thừa hưởng gần như trọn vẹn những gì đẹp nhất của cô Bích, dáng người cao nhưng không phải dạng cao gầy của Trâm, ba vòng đầy đặn, nếu tách riêng ra từng bộ phận để miêu tả có lẽ không có gì đặc biệt, nếu chấm điểm thì chắc 8/10 , nhưng tổng thể lại làm người ta có cảm giác có gì đó rất hài hòa, dùng từ gì để diễn tả nhỉ hút hồn chăng? Một chút lạnh lùng, một chút đanh đá toát ra từ cốt cách, nếu Trâm là cơn gió mùa xuân thổi qua làm người ta cảm thấy dễ chịu, Bảo Anh là cơn gió mùa đông.
- Hèn gì cô thấy mấy đứa quen vậy, mà sao con lại qua đây, trốn việc đúng không?
- Dì út kêu con qua xem, có người nào mới rán mấy cái chả giò rồi chạy đâu mất . Hình như có người trốn việc, không phải là con đâu. Khác với hôm sinh nhật, hôm nay Bảo Anh mặc chiếc áo thun trơn cổ tim đơn giản, phối với chiếc quần jean xanh, lúc nhỏ tôi cứ tưởng người đẹp vì lụa, cứ nghĩ con gái cứ mặc đầm hay trang điểm lên đều đẹp cả, lớn lên mới biết, chả có đâu , dáng đẹp mặc mới được.
- Trời ơi, sáng giờ mẹ chiên không biết bao nhiêu cái rồi. Giọng cô Bích có vẻ chán nản.
- Chị Sáu ơi, có đó không? Về chiên chả giò tiếp nè. Tiếng từ phía nhà ngoại thằng An vang tới.
- Thôi mấy đứa ở đây đi, cô qua bên đó phụ tiếp.
- Dạ thôi, để tụi con qua luôn cô. Qua coi giúp được gì giúp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-hoc-la-gi-inspired-by-a-true-story/2690047/quyen-1-chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.