Đối mặt với viên đạn bọc đường bất ngờ của Thiệu Ly Uyên, Yến Kiêu không thể không thừa nhận, nàng đáng xấu hổ khi động tâm.
Nàng ghé vào bàn, thống khổ vò đầu bứt tóc, minh tư khổ nghĩ, cân nhắc không biết nên viết thư như nào để bồ câu đưa đi.
“Thiên Khoan, ta ở kinh thành tìm được việc, bao ăn bao ở……”
Không được không được.
Nàng thở dài vô số lần, vo viên trang giấy bị bôi rối tinh rối mù, tiện tay ném vào trong góc.
Tiểu Lục ở bên ngoài răng cắn hạt dưa rắc răng rắc, “Cần gì phí sức như thế, ta để bồ câu bay đi một chuyến không phải xong rồi sao?”
Yến Kiêu quay đầu cả giận nói: “Đừng ngắt lời! Đây là đại sự, ta phải hảo hảo cân nhắc.”
Nói nghiêm túc một chút, đây chính là điều động công tác ở hai nơi khác nhau, vô cùng ảnh hưởng hạnh phúc tương lai của gia đình.
Tiểu Lục bắt đầu đập hạch đào, cười nói: “Yến đại nhân, chuyện này có cái gì mà phải cân nhắc kĩ vậy? Trốn được mùng một không trốn được mười lăm, cứ nói thật đi?”
“Cầu xin ngươi câm miệng đi?” Yến Kiêu suy sụp nói, “Hiện tại vẫn chưa đến lúc!”
Có lẽ vì nàng thực sự lo lắng, tiểu Lục bẹp bẹp ăn hạch đào, giơ tay hướng bên miệng làm một đường rồi câm miệng.
Yến Kiêu nỗ lực bình tĩnh đề bút vận khí, nhưng cảm xúc phập phồng, lại xoay người ghé vào trên lưng ghế, cười hề hề nhìn tiểu Lục nói: “Lục gia, ngài vừa nãy gọi ta như thế nào?”
Tiểu Bát phụt cười ra tiếng, tiểu Lục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-huyen-lenh-tieu-ngo-tac/2556600/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.