Lão đạo sĩ mặt âm trầm đến có thể chảy ra nước.
Phía dưới đạo tràng đích xác có chôn đồ vật, đó là đồ lão mang về từ núi Kỳ Liên.
Thằng nhãi này cái gì cũng tính ra được, nhìn dáng vẻ là muốn cướp đồ vật của lão.
Lão trong mắt cháy lên lửa giận, nếu có thể, lão thật muốn đem bóp chết thằng nhãi thúi này.
Nhưng lão hiện tại bị Thẩm Nghiệp khống chế, căn bản không có sức lực đánh trả, việc này làm cho lão càng thêm bực bội.
Thẩm Nghiệp làm lơ vẻ mặt dữ tợn của lão, khẽ cười nói: "Tôi vốn dĩ tính toán đi thôn Lê Sơn, xem ra một chuyến này không về tay không nha."
"Tiểu súc sinh, mày dám!" Lão đạo sĩ tức giận.
Nghe thấy ba chữ tiểu súc sinh, Diệp Trạch biểu tình lạnh xuống.
Tông Nhất Minh đi theo bên người Diệp Trạch nhiều năm, biết Diệp Trạch đây là đang tức giận, cũng không cần Diệp Trạch phân phó, hắn trực tiếp tiến lên đá vào cằm lão đạo sĩ.
Lão đạo sĩ đã bị Thẩm Nghiệp khống chế, vô pháp đánh trả, cằm bị đá, lập tức đau đến nhe răng trợn mắt, một gương mặt vặn vẹo đến biến dạng.
Thẩm Nghiệp sững sờ tại chỗ.
Bị mắng tiểu súc sinh, cậu cũng khó chịu, vốn dĩ cậu muốn tự mình động thủ giáo huấn lão đạo sĩ, nào nghĩ đến Tông Nhất Minh còn nhanh hơn so với cậu.
Tông Nhất Minh khẳng định là nhận thấy mệnh lệnh của Diệp Trạch mới động thủ.
Loại cảm giác được quý trọng này, rất không tồi.
Thẩm Nghiệp nở nụ cười, lặng lẽ nắm lấy tay Diệp Trạch.
Diệp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-lao-huyen-hoc-ga-vao-hao-mon/1369721/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.