Thẩm Nghiệp hướng Diệp Trạch vẫy tay: "Chú ơi, chú qua đây một chút.
"
Diệp Trạch vốn dĩ rất lo lắng, thấy cậu sắc mặt tự nhiên, không giống bộ đang xảy ra chuyện, lúc này mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Anh đi đến bên cạnh Thẩm Nghiệp, Thẩm Nghiệp liền thần thần bí bí mà đem hộp gỗ đưa tới trước mắt anh: "Chú có thể nhìn thấy đồ vật bên trong không?"
Diệp Trạch rũ mắt nhìn qua.
Trong nước màu đỏ sậm có một kim long đang bơi.
Diệp Trạch hơi hơi kinh ngạc.
Đây là thật sự rồng sao?
Nhìn kỹ, đảo không giống như là thật, mà là như một ảnh ngược, hoặc là một ảo cảnh, ảo giác.
Diệp Trạch gật đầu: "Kim long.
"
Đôi mắt Thẩm Nghiệ trừng lớn hơn.
Nam nhân nhà mình quả nhiên thấy được!
"! ! Vậy chú có cảm giác gì không?" Thẩm Nghiệp tạm dừng vài giây, mới tiếp tục hỏi, "Thân thể có nóng lên hay không, hay là! ! Trong đầu có thanh âm gì hay không?"
Nếu Diệp Trạch cũng là rồng, kia hẳn có cảm ứng với kim long trong này đi?
Diệp Trạch yên lặng mà liếc cậu một cái, ánh mắt lại lần nữa dừng ở trên kim long, lắc đầu: "Đều không có.
"
Hể, không có sao?
Chẳng lẽ cậu đoán sai?
Thẩm Nghiệp suy tư, lại lần nữa vươn ngón trỏ chạm vào mặt nước.
Kim long kia thế nhưng thuận thế quấn quanh ngón tay cậu, thậm chí còn cọ cọ.
Bởi vì xúc cảm quá chân thật, chọc đến Thẩm Nghiệp kinh hô một tiếng.
Diệp Trạch ánh mắt hơi rùng mình, con rồng này chẳng lẽ là thật?
Có thể gây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-lao-huyen-hoc-ga-vao-hao-mon/1369722/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.