🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hà Hoa thoáng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền gật đầu, giọng điệu nhẹ nhàng đáp:

"Đúng vậy. Cha mẹ tôi mất trong một vụ tai nạn từ nhiều năm trước. Khi ấy tôi còn nhỏ, họ hàng chẳng ai muốn nuôi, nên sau này tôi cũng không liên lạc với họ nữa. Tôi được bà nội nuôi lớn. Tài nguyên ở huyện thành nhỏ không nhiều, mọi phương diện đều bình thường. Hơn nữa, tôi cũng không phải người thích học hành. Vì vậy, dù năm ngoái chỉ đỗ một trường đại học hạng hai, tôi vẫn cảm thấy rất mãn nguyện."

Nói xong, cô mỉm cười.

Lê Kiến Mộc gật đầu.

Tính cách dịu ngoan, hiểu được thấy đủ.

Cuộc sống bình phàm, không quá tốt cũng không quá tệ, nhưng lại hạnh phúc hơn rất nhiều người giàu có.

"Nói thử xem, cô muốn tìm món đồ gì?"

Hà Hoa quay lại, lấy một bức ảnh từ phía sau đưa cho Lê Kiến Mộc xem.

"Năm ngoái, không lâu sau khi tôi thi đỗ đại học, bà nội qua đời vì bệnh. Khi đưa bà từ bệnh viện về, chú bác sợ tôi tranh giành căn nhà, nên không cho tôi quay lại. Lúc ấy, tôi còn chưa kịp thu dọn di vật của bà. Chỉ có một miếng ngọc bội – món quà bà tặng tôi từ nhỏ – là thứ duy nhất bà để lại cho tôi. Tôi cầu xin cô, nhất định phải giúp tôi tìm được nó!"

Ban đầu, Hà Hoa vẫn còn chút nghi ngờ về khả năng của Lê Kiến Mộc. Nhưng sau khi nghe cô ấy tính ra chuyện cha mẹ mình đều đã mất, những nghi ngờ đó hoàn toàn biến mất. Giờ đây, cô chỉ mong ngọc bội có thể nhanh chóng được tìm thấy.

"Đừng vội, cô xoay camera một chút, để tôi xem phòng ngủ của các cô."

Hà Hoa liếc nhìn xung quanh, xác định trong phòng không có đồ cá nhân nhạy cảm rồi mới điều chỉnh camera.

Phòng ký túc có bốn giường, một giường vẫn trống chưa có ai ở, ba giường còn lại đã được sắp xếp gọn gàng. Bạn cùng phòng của cô đều không có ở đây.

Lê Kiến Mộc suy nghĩ một lát, rồi hỏi:

"Cô có que diêm không?"

"Bật lửa được không?"

"Cũng được." Lê Kiến Mộc gật đầu. "Giờ quay camera về phía bật lửa, nhắm mắt lại, tập trung nghĩ đến món đồ đã mất, rồi bật lửa lên."

Hà Hoa vội làm theo.

Một tay cô mở bật lửa, một tay giơ điện thoại quay về phía ngọn lửa nhỏ. Vì đang nhắm mắt, cô không nhìn thấy gì, nhưng những người trong buổi phát sóng lại tận mắt chứng kiến: chỉ hai giây sau, ngọn lửa vốn đang cháy thẳng bỗng nghiêng hẳn về một phía.

Cửa sổ phòng đều đóng kín, không hề có gió.

Cũng không ai thấy rằng, ở ngoài khung hình, Lê Kiến Mộc đang nhẹ nhàng vẽ gì đó trong không trung.

Năm giây sau, cô cất giọng:

"Được rồi."

"Vậy là xong rồi sao?" Hà Hoa gấp gáp hỏi. "Đại sư, vậy ngọc bội của tôi ở đâu?"

"Đi về phía trước ba bước, mở ngăn tủ bên trái. Đồ của cô ở trong đó."

Hà Hoa nghe theo, đi ba bước, rồi quay sang nhìn chiếc tủ bên trái. Cô sững người.

"Đại sư... Đây không phải tủ của tôi, mà là tủ của bạn cùng phòng."

Cả phòng phát sóng như bùng nổ.

"Ồ... Vậy là bạn cùng phòng trộm đồ à?"
"Di vật của bà nội người ta mà cũng lấy, ai mà xấu tính thế?"
"Bạn cùng phòng đại học đúng là loại gì cũng có."
"Cô gái này trông có vẻ không phải dạng có nhiều tiền, di vật chắc cũng không phải thứ quý giá gì. Như vậy mà cũng bị lấy sao?"
"Thật sự không tìm được thì báo cảnh sát đi."
"Khoan đã, có khi nào streamer chỉ đoán bừa không?"
"Dám nghi ngờ streamer à?"

Hà Hoa vội vàng lên tiếng:

"Không phải, không phải đâu! Tình cảm giữa tôi và bạn cùng phòng rất tốt. Có thể là lúc giặt đồ, ngọc bội vô tình bị cuốn vào quần áo. Tôi sẽ hỏi bạn ấy trước, mọi người đừng vội kết luận."

Cô cầm điện thoại, định nhắn tin hỏi bạn cùng phòng. Nhưng tin nhắn còn chưa gửi đi, cửa phòng đã bật mở.

"Hà Hoa, cậu ăn cơm chưa? Mình mua gà rán, ăn chung đi!"

Một cô gái có nụ cười tươi tắn bước vào.

Hà Hoa vội vàng hỏi:

"Lý Lỵ, cậu có thấy ngọc bội của mình không?"

"Không có. Tối qua mình đã nói rồi mà? Sao thế, cậu vẫn chưa tìm được à?"

Hà Hoa mím môi, nhẹ gật đầu.

Lý Lỵ đặt hộp gà rán lên bàn, giọng nói dịu dàng trấn an:

"Cậu đừng sốt ruột, chắc chắn chỉ là rơi đâu đó thôi. Biết đâu dọn dẹp một ngày nào đó lại tìm thấy, sẽ không mất đâu."

Hà Hoa do dự, nhưng vẫn nói thẳng:

"Chuyện là... mình đã nhờ đại sư giúp tìm. Cô ấy tính ra ngọc bội đang ở trong ngăn tủ của cậu."

Tươi cười trên mặt Lý Lỵ thoáng chững lại, sau đó ánh mắt cô ta trầm xuống.

"Cậu có ý gì? Không phải là nghi ngờ mình trộm đồ của cậu đấy chứ?"

"Không không không! Mình không có ý đó." Hà Hoa vội xua tay. "Mình chỉ nghĩ… hôm qua tụi mình lần lượt đi tắm, có khi nào mình vô tình làm rơi ngọc bội, nó bị cuốn vào quần áo cậu không?"

Lý Lỵ hơi nhíu mày.

Hà Hoa hạ giọng, nhỏ nhẹ nói:

"Lý Lỵ, cậu có thể cho mình xem thử không? Nếu không tìm thấy, mình sẽ xin lỗi cậu."

Lý Lỵ khoanh tay trước ngực, ánh mắt có chút lạnh lùng:

"Cậu có biết cái gì gọi là riêng tư không? Đó là tủ của mình. Mình nói không có là không có. Hơn nữa..."

Cô ta dừng một chút, rồi chậm rãi nói tiếp, giọng pha lẫn chút áy náy:

"Mình không có ý mạo phạm bạn học, nhưng điều kiện gia đình của mình cậu cũng biết rồi đó. Túi xách, giày dép, mỹ phẩm trong tủ đều rất đắt. Nếu cậu vô tình làm đổ hay làm hỏng thứ gì, cậu có đền nổi không?"

Gương mặt Hà Hoa lập tức đỏ bừng.

Lý Lỵ khẽ thở dài, giọng điệu mang theo chút bất đắc dĩ:

"Mình cũng không muốn nhắc lại chuyện này, nhưng mà, Hà Hoa à… Chúng ta không phải người thuộc cùng một thế giới. Với điều kiện của mình, không đời nào lại đi trộm một món đồ chẳng đáng bao nhiêu như ngọc bội của cậu. Cậu hiểu chứ?"

Giữa bầu không khí căng thẳng, một giọng nói lạnh lùng bất ngờ vang lên từ điện thoại:

"Vậy báo cảnh sát đi."

Cả hai người đều sững sờ.

Lý Lỵ nhìn quanh, cảnh giác hỏi:

"Ai vừa nói vậy?"

Hà Hoa vội giải thích:

"Là streamer huyền học đã giúp mình tìm ngọc bội. Mình đang gọi video call với cô ấy."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.