Dáng vẻ của Cát Tân Nguyệt có chút nhút nhát, rõ ràng là kiểu không giỏi giao tiếp. Lúc này, bị ánh mắt của Lê Kiến Mộc nhìn chằm chằm, cô ấy hơi căng thẳng, đẩy nhẹ gọng kính, thấp giọng nói:
"Cát Tân Nguyệt."
"Ừm." Lê Kiến Mộc gật đầu, tỏ vẻ hài lòng rồi quay đi sắp xếp sách vở.
Trương Văn Tĩnh bật cười:
"Không ngờ ký túc xá chúng ta lại có tận hai người sợ giao tiếp. Thật thú vị quá đi!"
Cát Tân Nguyệt hơi ngượng ngùng, cúi đầu lật sách, không dám đối diện với mọi người.
Trương Văn Tĩnh cũng không để ý, xoay người lấy một chiếc túi trong ngăn kéo ra:
"À, các cậu khoan hãy bận rộn. Bố mẹ mình bảo mang quà đến cho mọi người. Mỗi người một phần, nhưng mỗi món lại khác nhau. Các cậu tự chọn đi."
"Quà gì thế?"
"Nước hoa. Mợ mình mang từ nước ngoài về, nhãn hiệu nhỏ thôi nhưng mùi hương đặc biệt lắm, các cậu thử xem đi."
Các cô gái trẻ vốn không có sức chống cự với mấy thứ này, vừa nghe thấy nước hoa liền hào hứng xúm lại.
Trên bàn là năm lọ nước hoa nhỏ với màu sắc khác nhau. Kiểu dáng mỗi lọ đều khác biệt, nhưng lọ nào cũng tinh xảo vô cùng.
"Mình thích cái này!" Trương Văn Tĩnh lập tức cầm lấy một lọ hình trái tim màu hồng nhạt. "Bốn lọ còn lại, các cậu tự chọn đi."
Trịnh Linh và Trần Linh Linh không chần chừ, nhanh chóng chọn xong phần của mình.
Cát Tân Nguyệt do dự. Hoàn cảnh gia đình cô ấy không tốt, không quen nhận quà từ người khác, lại không biết nước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-lao-huyen-hoc-livestream-boc-gach/2698022/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.