Lê Kiến Mộc thản nhiên đáp: "Người ông cần xin lỗi không phải tôi. Những lời này, hãy tự mình nói với mẹ ông đi."
Lưu Thủy Sinh sững người.
Ngay lúc đó, Lê Kiến Mộc vung nhẹ cành liễu trong tay, phẩy qua mắt ông ta.
Lưu Thủy Sinh theo bản năng nhắm mắt lại. Khi ông ta mở mắt ra, sắc mặt lập tức biến đổi.
"Đại sư… cô làm gì vậy—"
Ông ta dừng lại.
Trước mặt ông ta, một bóng người dần hiện rõ.
"Mẹ…?" Lưu Thủy Sinh lẩm nhẩm, không dám tin vào mắt mình.
Bóng dáng đó chợt khẽ động.
Trong khoảnh khắc, ông ta quỳ sụp xuống, giọng nghẹn ngào:
"Mẹ!"
“Thiết Đản… Thiết Đản của mẹ… Cuối cùng con cũng trở về rồi…”
Hai mẹ con bật khóc. Một người quỳ trên mặt đất, nước mắt giàn giụa, tiếng khóc nghẹn ngào. Một người đứng bên cạnh, muốn khóc mà chẳng thể rơi nổi một giọt nước mắt.
Quả phụ họ Lưu run rẩy đưa tay định ôm lấy con trai, nhưng khi bàn tay vừa chạm vào cơ thể ông ta, nó liền xuyên thẳng qua, chẳng đọng lại chút hơi ấm nào.
Lưu Thủy Sinh thấy vậy, càng khóc thảm thiết hơn.
“Con trai bất hiếu… Đến muộn mất rồi… Mẹ, con xin lỗi, thật sự xin lỗi…”
“Thiết Đản, con chịu khổ rồi…”
“Mẹ…”
“Thiết Đản…”
Lê Kiến Mộc đứng một bên nhìn cảnh tượng bi thương này, chỉ bình tĩnh ngoáy ngoáy lỗ tai, giọng điệu nhàn nhạt:
“Cho hai người mười phút.”
Dứt lời, cô xoay người bước đi, không quấy rầy cuộc hội ngộ hiếm hoi này nữa.
Cô vẫn luôn cảm thấy tò mò về luồng âm khí đột ngột xuất hiện trên công trường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-lao-huyen-hoc-livestream-boc-gach/2698026/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.