🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lý Đại Đảm sắp khóc:

“Này! Anh! Em! Em nữa!”

Chu Soái rủa nhỏ một tiếng rồi chạy đến cởi trói cho anh ta.

“Anh… người này là đại sư đưa bùa bình an cho chúng ta phải không? Cô ấy có đáng tin không? Thật sự có thể cứu chúng ta rời khỏi đây sao? Nhưng mà… hình như bùa bình an không có tác dụng thì phải?”

“Câm miệng! Bùa bình an chỉ có tác dụng với ma! Tiền Nguyệt là người, đương nhiên không thể phát huy tác dụng.”

Nói xong câu đó, Chu Soái lại cảm thấy hơi tiếc nuối.

Bùa bình an mà Tiền Nguyệt thu đi lúc trước đã lập tức hóa thành tro tàn. Nếu không, biết đâu bây giờ còn dùng được.

Ngoài cửa, Lê Kiến Mộc vừa xuống lầu vừa hỏi:

“Không tìm được à?”

Phù Tang bay đến, lắc đầu:

“Không có. Cả trang viên này không có lấy một con quỷ, chỉ toàn là ảo giác tứ chi giả thần giả quỷ.”

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, anh ta đã bay khắp trang viên hoang phế một vòng.

Đôi mắt Lê Kiến Mộc hơi lóe lên:

“Tầng hầm ngầm thì sao?”

Phù Tang sờ mũi, có chút chột dạ:

“Chưa kiểm tra.”

Chu Soái bước nhanh đến, vội vàng chen vào:

“Tầng hầm ngầm! Đúng rồi! Chính là tầng hầm ngầm! Tôi nghe Tiền Nguyệt nói chuyện với con quỷ kia, hình như bọn chúng đang ở dưới đó.”

Bất chợt, anh ta liếc nhìn cầu thang trống không, bỗng dưng nổi lên một cảm giác bất an.

“Khoan đã... Đại sư, vừa rồi em nói chuyện với ai thế?”

Lê Kiến Mộc nhìn anh ta một cái, ánh mắt sâu xa khó đoán.

Chu Soái lập tức thấy lạnh sống lưng, cười gượng:

“Không phải là... thứ đó đấy chứ?”

Lê Kiến Mộc gật đầu.

Chu Soái nuốt nước bọt đánh ực một cái:

“Đại... Đại sư cũng nuôi tiểu quỷ à?”

Một giọng nam lạnh nhạt vang lên bên tai anh ta:

“Cậu đang mắng tôi sao?”

Chu Soái giật nảy mình, lập tức thấy có một người đàn ông đang đứng bên cạnh cầu thang.

Không… không đúng. Một con quỷ bay.

Hắn mặc âu phục chỉnh tề, đi giày da, dáng người cao ráo, khí chất lạnh lùng, nhìn qua không khác gì người sống. Chẳng những vậy, hắn còn mang theo một cảm giác kiêu ngạo, trầm ổn, chẳng có chút nào giống quỷ quái thông thường.

Nhưng dù thế nào cũng không thay đổi được sự thật rằng... cơ thể hắn trong suốt, hai chân lơ lửng cách mặt đất.

“Tôi không phải tiểu quỷ. Tôi tên Phù Tang.”

Chu Soái lập tức gật đầu như gà mổ thóc:

“Đúng, đúng! Là tôi ăn nói vụng về! Phù Tang đại nhân!”

Phù Tang hài lòng gật đầu, quay sang nhìn Lê Kiến Mộc:

“Tôi xuống tầng hầm ngầm trước nhé?”

“Cùng đi.” Lê Kiến Mộc nhấc chân bước xuống bậc thang.

Phù Tang theo sát, sóng vai cùng cô.

Chu Soái và Lý Đại Đảm vốn định bám sát đại sư nhưng nhìn thấy cảnh này thì hơi chần chừ, cuối cùng vẫn không dám tiến lên.

Lý Đại Đảm bám chặt lấy cánh tay Chu Soái, lẩm bẩm:

“Kỳ lạ ghê... Quỷ mà lại có cái tên nghe sáng sủa như vậy.”

Chu Soái lườm anh ta:

“Cậu lá gan to thật đấy! Nghĩ người ta không nghe thấy à?”

Cầu thang dẫn thẳng xuống tầng hầm ngầm. Chu Soái bật đèn pin trên điện thoại, cẩn thận soi đường.

Không gian dưới hầm đã bị bỏ hoang rất lâu, hơi gỗ mục xen lẫn với mùi ẩm mốc bốc lên, pha thêm chút tanh hôi khó tả khiến người ta buồn nôn.

Nhưng kỳ lạ thay, khi ánh đèn pin quét qua, tầng hầm này lại vô cùng trống trải, thậm chí còn sạch sẽ bất thường.

Không có đồ vật gì, không có dấu vết bừa bộn, không có chút gì giống một nơi bị chiếm giữ lâu ngày.

“Lẽ nào không phải ở đây? Chẳng lẽ còn có tầng hầm khác?”

Chu Soái nhíu mày, cẩn thận bước thêm vài bước.

Bỗng nhiên—

Đèn pin tắt phụt.

Anh ta như bị ai đó dẫm trúng đuôi, hét lên một tiếng rồi lập tức lao về phía Lê Kiến Mộc, nắm chặt tay áo cô:

“Tới rồi! Đại sư! Thứ kia tới rồi!!”

Lê Kiến Mộc mặt không cảm xúc gạt tay anh ta ra:

“Điện thoại anh hết pin.”

Chu Soái đơ người trong vài giây:

“...Sao em biết?”

Lý Đại Đảm kéo nhẹ vạt áo anh ta, nhỏ giọng nhắc nhở:

“Lúc nãy, khi anh đi xuống cầu thang có hai tiếng ‘tích tích’ báo hiệu.”

Chu Soái chớp mắt, hoang mang:

“Thật á? Sao tôi không nghe thấy?”

Lý Đại Đảm không nói gì, chỉ nhìn anh ta đầy thương cảm.

Chu Soái gãi đầu, xấu hổ cười gượng:

“Haha... Không chú ý tới.”

Lê Kiến Mộc không để ý đến anh ta nữa, cô tiếp tục đi sâu vào bên trong tầng hầm.

Bước chân cô dừng lại trước một bức tường.

Nơi này, âm khí dày đặc đến mức khó có thể tan biến. Trong thế giới mà Chu Soái và Lý Đại Đảm không thể nhìn thấy, khí đen cuồn cuộn như sóng dữ, lan tràn khắp không gian.

Cô giơ tay, nhẹ nhàng đẩy vào bức tường.

Một tiếng “cạch” nhỏ vang lên.

Tầng hầm ngầm vốn tối tăm bỗng chốc trở nên sáng hơn vài phần.

Nhưng đúng lúc đó—

Lê Kiến Mộc nhạy bén nhận ra một điều bất thường.

Hơi thở của người sống xung quanh... đột nhiên biến mất.

Chu Soái, Lý Đại Đảm và Phù Tang đột nhiên biến mất.

Lê Kiến Mộc đứng lặng tại chỗ, ánh mắt dừng lại ở cảnh tượng trước mặt.

Phòng khách rộng rãi, sáng sủa. Ở đó, không khí náo nhiệt với tiếng cười nói rộn ràng. Nam nữ trong trang phục lễ phục sang trọng nâng ly chuyện trò vui vẻ.

Cô lặng lẽ quan sát, vẻ mặt thoáng lộ ý cười thích thú.

“Đây chính là cách giao tiếp của giới thượng lưu mà người thời đại này hay nói sao?”

Đột nhiên, một người giúp việc hối hả chạy về phía cô, trên mặt tràn đầy vẻ phẫn nộ.

“Phùng Kỳ? Ai cho cậu tới đây? Sao lại ăn mặc như vậy! Đi đi, nhanh rời khỏi đây! Nếu tiên sinh nhìn thấy, cậu sẽ bị đánh đấy!”

Lê Kiến Mộc nhìn về phía sau.

Một thiếu niên gầy gò, quần áo rách nát, đứng lặng ở cửa yến tiệc. Những mảnh vải rách bươm treo lủng lẳng trên người cậu, hoàn toàn không hợp với khung cảnh xa hoa lộng lẫy bên trong.

Cậu cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Em trai bảo tôi tới... Nó nói chỉ cần tôi mặc bộ quần áo này, nó sẽ để tôi vào.”

Người giúp việc thoáng im lặng, quay đầu nhìn về phía trung tâm bữa tiệc.

Ở đó, Phùng Thiên Tứ – cậu chủ nhỏ được sủng ái nhất nhà họ Phùng – đang vây quanh bởi đám trưởng bối, mặt mày hớn hở, vẻ đắc ý không che giấu.

Người giúp việc hạ giọng, thúc giục: “Đi nhanh đi! Nếu để tiên sinh thấy, cậu sẽ bị đánh thật đấy!”

Phùng Kỳ mím chặt môi, ngập ngừng không đáp.

Phùng Thiên Tứ nói chỉ cần cậu nghe lời, hắn sẽ xin cha cho cậu đi học.

Cậu muốn đi học.

Người giúp việc lại giục mấy lần, nhưng Phùng Kỳ vẫn kiên trì đứng yên, không chịu rời đi.

Ngay lúc này, ánh mắt của Phùng Thiên Tứ chợt dừng lại, hắn nhíu mày rồi dẫn theo một nhóm thiếu niên cùng tuổi bước đến.

Mấy đứa trẻ nhà giàu khoác lên vẻ mặt trào phúng.

“Ai đây? Ăn mày từ đâu lạc vào nhà tao thế này?”

“Nhìn bộ quần áo rách rưới đó kìa, trời ạ! Không phải là do người giúp việc nào lén lút đưa vào đấy chứ?”

“Đừng nói bừa, người làm trong nhà Phùng thiếu gia chắc không ai dám làm vậy đâu.”

“Chưa chắc à nha! Nhà tao rộng thế này, lúc nào cũng có vài tên giúp việc không biết xấu hổ. Chẳng những ngu dốt mà còn hạ tiện, sinh ra thứ con hoang cũng chỉ là đồ hạ tiện thôi.”

Những tiếng cười nhạo ngày một gay gắt.

Gương mặt Phùng Kỳ trắng bệch, tay chân luống cuống, đôi mắt đỏ hoe, muốn khóc nhưng cố nhịn.

Lòng tự trọng của thiếu niên bị nghiền nát vào khoảnh khắc này.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.