Nhưng mỗi lần bị giày vò đến mức tan nát, cô lại sống lại, tiếp tục vòng lặp kinh hoàng ấy thêm một lần nữa.
Lâu dần, cô quên mất mình là ai, quên cả nơi gọi là nhà.
Cô chỉ biết mình phải chạy trốn khỏi đây…
Nhưng cô không thể.
Chạy bao nhiêu lần cũng vô ích.
Dần dần, cô chẳng còn sức để vùng vẫy nữa, chỉ có thể co người ngồi xuống, lặng lẽ khóc.
Đúng lúc này—
Một sợi dây nhỏ màu đỏ nhẹ nhàng quấn lấy cổ tay cô.
Khương Trân Trân giật bắn mình.
Lại nữa sao?
Cô nín thở, đôi mắt đầy hoảng loạn.
Dù đã trải qua không biết bao nhiêu lần, nhưng cô vẫn không thể chuẩn bị sẵn sàng cho nỗi đau kế tiếp.
Thế nhưng… lần này có gì đó khác biệt.
Sợi dây đỏ thoạt nhìn sắc bén, nhưng khi chạm vào lại dịu dàng đến lạ.
Nó không làm cô đau, chỉ nhẹ nhàng quấn quanh cổ tay, cẩn thận kéo cô về phía trước.
Khương Trân Trân kinh ngạc nhìn nó.
Nó muốn đưa cô về nhà sao?
Nhưng… nhà ở đâu?
Bốn phía toàn là sương mù, không có lối ra, không có phương hướng.
Cô há miệng định hỏi, nhưng rồi lại vội vàng câm nín.
Nếu lên tiếng, liệu có đánh thức lũ quái vật không?
Dây nhỏ kia kéo cô đi mà không có chút chần chừ nào, lực đạo mềm mại nhưng không cho phép phản kháng, cứ thế dẫn dắt cô tiến về phía trước với tốc độ cực nhanh.
Không biết đã đi bao lâu, Khương Trân Trân chậm rãi há miệng.
Giữa màn sương trắng xóa nơi phương xa, không biết từ khi nào, một cánh cửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-lao-huyen-hoc-livestream-boc-gach/2698076/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.