Lê Kiến Mộc đặt chén trà xuống, giọng điềm đạm: "Người trẻ tuổi dương khí nặng, không sao đâu. Cứ phơi nắng nhiều một chút là được."
Cô ngừng lại một chút, liếc nhìn Tôn Hỉ đang nằm trên giường, rồi bổ sung: "Vận động hợp lý có lợi cho việc hồi phục sức khỏe."
Ý tứ rất rõ ràng—đừng giả bệnh nữa, nằm mãi ra đó làm gì.
Tôn Hỉ chột dạ, đưa tay sờ mũi.
Vợ chồng nhà họ Tôn gật đầu lia lịa, cam đoan sẽ giám sát con trai họ vận động đầy đủ.
Mẹ Tôn ngập ngừng một lúc rồi lên tiếng: "À… đại sư này, dì có nghe người ta nói rằng người từng bị quỷ nhập sẽ dễ bị thứ đó theo dõi lần nữa, chuyện này có thật không?"
"Không." Lê Kiến Mộc lắc đầu. "Những người có bát tự nhẹ mới dễ bị quỷ ám, Tôn Hỉ không thuộc dạng đó."
Nghe vậy, hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, trông có vẻ vẫn chưa yên tâm lắm. Một lát sau, mẹ Tôn cười ngượng nghịu:
"Dì vẫn hơi lo. Dì với chú ấy chỉ có một đứa con, thật sự không muốn nó gặp chuyện gì nữa. Lê đại sư, chỗ cháu còn bùa chú nào không? Có thể đưa cho nó phòng thân không?"
Hóa ra là muốn mua bùa.
Lê Kiến Mộc bình thản đáp: "Cháu có mấy lá bùa bình an, có thể tặng một lá."
Mẹ Tôn lập tức nói: "Ba lá đi!"
Thấy Lê Kiến Mộc nhìn sang, bà ấy vội vàng giải thích: "Dì với chú ấy cũng lớn tuổi rồi, cũng sợ có ngày gặp chuyện chẳng lành… Lấy một cái để phòng thân nữa."
Thôi được.
Cuối cùng, Lê Kiến Mộc đưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-lao-huyen-hoc-livestream-boc-gach/2698075/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.