Gã ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển, mắng thầm một tiếng.
Chậm rãi đứng dậy, theo bản năng nhìn quanh bốn phía.
Lúc này, ngõ nhỏ tối đen vắng lặng, cô gái ban nãy đã sớm nhân cơ hội chạy mất.
Ngoài gã ra, bốn bề không có lấy một bóng người.
Gió đêm quét qua, thổi vào những lời vừa rồi của Lê Kiến Mộc, chỉ trong nháy mắt khiến lưng gã lạnh toát.
Không thể nào…
Làm gì có ma quỷ quái quỷ gì ở đây.
Chắc chắn là con đàn bà kia nói linh tinh!
Gương mặt gã vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi rủa thầm:
"Đừng để tao biết là con đ* nào giở trò!"
Triệu Nhất Thịnh lẩm bẩm một tiếng, kéo áo khoác chặt lại rồi bước ra ngoài.
Vừa đi được một bước, anh ta bỗng khựng lại, trợn tròn mắt.
Cách đó ba bước, một bóng quỷ đột ngột xuất hiện. Cơ thể nó lơ lửng cách mặt đất nửa thước, toàn thân trong suốt, gương mặt trắng bệch đến rợn người. Nhận ra ánh mắt của Triệu Nhất Thịnh, quỷ hồn kia chậm rãi nhếch môi, để lộ một cái miệng đen ngòm rỉ máu, phát ra một tràng cười bén nhọn.
"Ma... Ma a..." Anh ta hoảng hốt lùi lại, suýt trượt chân. Cảm giác có gì đó bất thường, anh ta lập tức quay ngoắt đầu ra sau.
Ngay trên đầu tường phía sau, một cái đầu người đang lơ lửng. Một bàn tay tóm lấy tóc, xoay ngược lại, rồi giọng nói vang lên:
"Cậu nói xem, tôi đặt đầu ở đâu thì có thể ngắm trăng rõ nhất?"
Triệu Nhất Thịnh trợn trừng mắt, đầu óc trống rỗng rồi ngất xỉu.
"Xì, nhát gan quá chừng."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-lao-huyen-hoc-livestream-boc-gach/2698087/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.