"Đợi cậu con từ làng du lịch trở về là nó cũng ghé qua nhà luôn. Hai hôm trước, cậu nghe chuyện của con, nói muốn mang quà tới tặng. Cậu rất thích những đứa trẻ có tính cách trầm ổn, trưởng thành – mà Tây Tây nhà mình thì đúng như thế. Cậu chắc chắn sẽ quý con lắm."
Hoắc Uyển vừa nói vừa vuốt tóc Lê Kiến Mộc, giọng đầy yêu thương:
"Đến lúc đó bảo cậu dắt con ra ngoài đi dạo, làm quen thêm với nhiều người. Sau này con có thêm nhân duyên, mọi chuyện cũng dễ dàng hơn."
Bà lại tiếp lời, ánh mắt rạng rỡ:
"Gặp gỡ người khác thì cũng nên sắm sửa thêm ít quần áo. Đợi hội giao lưu của con kết thúc, mẹ sẽ dẫn con với Thanh Thanh ra ngoài dạo phố sắm đồ. Mẹ còn chưa từng có dịp đi mua sắm với hai đứa bao giờ."
Lê Kiến Mộc nghe đến đây, trong lòng khẽ rung động.
Cậu cô – Hoắc Chấn – là anh trai ruột duy nhất của Hoắc Uyển, mối quan hệ giữa họ rất thân thiết. Hằng năm Hoắc Chấn công tác tại quân khu, người ông ấy dạy dỗ đều là nhân tài tinh anh.
Cô nhìn Hoắc Uyển, rồi lại nhìn sang Lê Trung Đình – người vẫn luôn trầm ổn bên cạnh – trong lòng hiểu rõ: bọn họ đang âm thầm tìm cách mở rộng nhân mạch, giúp đỡ cho con đường sau này của cô.
Một dòng ấm áp len lỏi trong tim Lê Kiến Mộc.
Ánh mặt trời đã rực rỡ chiếu vào sân nhà. Người nhà họ Hoắc ai bận thì chuẩn bị đi làm, ai rảnh thì nằm tiếp ngủ nướng. Trong lúc ấy,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-lao-huyen-hoc-livestream-boc-gach/2715094/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.