Đại sư giả gặp đại sư thật 1
Ông chủ cửa hàng thấy Tô Cẩm nghiêm túc đàng hoàng như thế, nhịn không được cười nói: “Cô gái à, biết cách phân biệt chất lượng của chu sa với giấy vàng nói cho cùng cũng chỉ là cơ sở nhập môn thôi, nếu bởi vậy mà cảm thấy mình biết xem tướng đoán mệnh biết tương lai thì cũng quá không thực tế rồi. Muốn vào nghề này vẫn cần phải trải nghiệm thực tế, dốc lòng cố gắng mới được…”
Tô Cẩm nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông ta, không muốn cùng ông ta tranh luận.
Một giây sau, chỉ thấy khuôn mặt ông chủ đang đắc ý liền đột nhiên cứng đờ.
Chỉ thấy ở phía lối vào cửa hàng, vừa vặn có một cậu nhóc đạo sĩ mặc bộ trang phục đạo gia đang bước vào.
Cậu nhóc đạo sĩ kia cũng trạc tuổi Tô Cẩm, có lẽ là chạy vội tới nên lúc này trên trán đều lấm tấm mồ hôi.
Cậu ta vội vàng đi tới trước quầy nói: “Đạo quán chúng cháu mấy ngày trước có đặt mua ở đây rất nhiều nhang, cháu đến lấy hàng.”
Cậu ta vừa nói vừa lấy tờ đơn đặt hàng trước đó ra.
Sắc mặt ông chủ thay đổi liên tục, ánh mắt gần như đờ đẫn nhìn về phía Tô Cẩm.
Cái này …
Cô gái trẻ này tính cũng quá chuẩn rồi!
Ông chủ kinh hãi, liền vội vàng đi tới trước mặt Tô Cẩm xin lỗi: “Mong đại sư đừng so đo với tôi, chuyện vừa rồi là tôi không đúng, là tôi mắt chó coi thường người khác.”
Không nói đến thực lực của cô gái trẻ này như thế nào, nhưng tuyệt đối không phải là gà con mới nhập môn.
Tô Cẩm: “Biết sai là được.”
Cô còn không đến mức bởi vì loại chuyện nhỏ này mà cùng ông ta so đo.
Vả lại từ tướng mạo của ông ta mà xem, ông ta cũng không phải là người đại gian đại ác gì.
Cậu nhóc đạo sĩ ở bên kia thấy ông chủ chạy đến trước mặt người khác, khó hiểu túm tóc: “Ông chủ, ông còn bận chuyện gì à?”
Ông chủ quay lại, thái độ hiền lành nói: “Tôi đã bán xong cho cô gái này rồi, giờ tôi sẽ lấy hàng cho cậu.”
Vị đạo sĩ trẻ tuổi này là khách hàng thường xuyên của cửa hàng, là đệ tử của một đạo quán rất nổi danh ở Thanh Thành.
Bình thường đạo quán này cũng đều lấy hàng ở chỗ ông ta nên tính ra đây cũng là khách quen.
Đối với khách quen, đương nhiên thái độ của ông chủ cực tốt, hơn nữa quán chủ của đạo quán kia cũng là người có chân tài thực học, một nhân vật lợi hại như vậy, ông ta nào dám đắc tội cơ chứ?
Ông chủ nhanh nhẹn lấy đồ mà cậu nhóc đạo sĩ kia cần ra, ngoại trừ nhang thì còn có không ít chu sa và giấy vàng.
Trong đạo quán đệ tử nhiều, mấy thứ này mỗi lần mua đều là số lượng lớn.
Đúng lúc này Tô Cẩm đi tới trước mặt cậu nhóc đạo sĩ kia, sau đó từ trong túi lấy ra một tấm bùa bình an đưa tới: “Tôi có thể dùng cái bùa bình an này để đổi với một bó nhang của cậu không?”
Cậu nhóc đạo sĩ kia hơi sững sờ, cúi đầu nhìn tấm bùa bình an trong tay cô, rồi lại nhìn hàng hóa mà ông chủ đang chuẩn bị.
Ông chủ giải thích: “Cô gái này cũng muốn mua loại nhang thượng hạng, nhưng trong cửa hàng hết hàng rồi.”
Cậu nhóc đạo sĩ suy tư một chút, nhận lấy tấm bùa bình an trong tay cô, cẩn thận nhìn vài lần, xác nhận tấm bùa bình an này quả thật không có vấn đề gì, hơn nữa chất lượng bề ngoài thực sự không tệ, liền vô cùng sảng khoái đồng ý!
Cậu ta hào phóng bảo ông chủ đưa năm bó nhang đưa cho Tô Cẩm.
Cậu nhóc đạo sĩ: “Hợp tác vui vẻ.”
Tô Cẩm đáp một tiếng, cầm nhang xong lập tức rời đi.
Câu nhóc đạo sĩ kia vẫn còn ở trong cửa hàng, còn đang mãi nhìn tấm bùa bình an kia, trong lòng cậu ta có chút vui mừng!
Sư huynh bảo cậu ta vẽ bùa, nhưng cậu ta đã vẽ cả mấy ngày rồi mà còn chưa được một tấm, vừa vặn có tấm bùa này có thể cầm đi nộp được rồi!
Cậu ta thật đúng là một con quỷ nhỏ thông minh mà!
Sư huynh: cậu thấy tôi ngốc lắm hả?Đại sư giả gặp đại sư thật 2
Tô Cẩm cùng Diêu Nguyệt từ trong cửa hàng đi ra, tiện tay đem nhang trong tay cùng với mấy thứ đồ mua ở trong cửa hàng, toàn bộ bỏ vào trong túi.
Diêu Nguyệt lần thứ hai tận mắt nhìn thấy bên trong túi không lớn nhưng lại có thể nhét đồ vật so với túi còn lớn hơn gấp mấy lần.
Diêu Nguyệt: “…” Bùa không gian này thật là tiện lợi!
Bà ấy chớp chớp mắt, đáy mắt tràn đầy ánh sáng chờ mong, thẳng thắn mà nói, bà ấy muốn có một cái bùa không gian như vậy!
Bà ấy thật sự rất rất rất muốn có bùa không gian!
Tô Cẩm nghiêng đầu nhìn bà ấy: “Để về nhà rồi tôi sẽ vẽ bùa không gian cho dì.”
“Được!” Diêu Nguyệt nhanh chóng gật đầu.
Ôi ôi ôi, A Cẩm nhà mình thật tốt!
Lúc này thời gian còn sớm, hai người lại đi dạo một lúc trong phố cổ.
Lúc này, một chủ sạp bói đứng dậy, đột nhiên đi về phía hai người Tô Cẩm.
“Phu nhân, tiểu thư, gặp nhau chính là duyên phận, có muốn xem một quẻ không?”
Trong ánh mắt Tô Cẩm xen lẫn mấy phần nghiền ngẫm.
“Ông biết xem bói à?”
Người kia nói: “Biết.” Ông ta ra vẻ cao thâm khó lường, khẽ vuốt chòm râu của mình.
“Trên con phố này, Hồ đại sư tôi đã bày hàng cả mấy chục năm, có thể nói là nức tiếng gần xa! Hôm nay hai người gặp tôi, đó chính là dịp may hiếm có!”
Hồ đại sư chậm rãi nói.
Trên phố cổ này thỉnh thoảng cũng sẽ có phu nhân nhà giàu, nhân sĩ thành công đến đây, phần lớn đều là cầu tài cầu nhân duyên.
Mà tiền của loại người này cũng là dễ kiếm nhất.
Ánh mắt ông ta nhanh chóng xẹt qua người Diêu Nguyệt, phục trang đẹp đẽ, vừa nhìn đã biết là phu nhân nhà giàu rồi.
Hoặc là cầu nhân duyên, hoặc là hỏi về sự nghiệp của người chồng.
Ông ta giả vờ bấm ngón tay đoán mệnh, sau đó khiếp sợ nói.
“Ôi chao, vị phu nhân này, trong nhà bà sắp gặp biến cố rồi!”
Diêu Nguyệt: “?”
Tô Cẩm: “…”
Diêu Nguyệt quay đầu nhìn sắc mặt Tô Cẩm, thấy bộ dáng Tô Cẩm như đang xem kịch, trong lòng biết đây là bọn họ đã gặp phải đại sư giả.
Bà ấy cực kỳ phối hợp hỏi: “Vậy ông nói xem, biến cố gì thế?”
Hồ đại sư thở dài: “Sự nghiệp của chồng bà trong một tháng tới sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, tôi khuyên phu nhân phải nhanh chóng hóa giải, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn, từ nay về sau không gượng dậy nổi!”
Diêu Nguyệt không khỏi truy vấn: “Vậy nên hóa giải như thế nào đây?”
A Cẩm nhà bà ấy là đại sư thực thụ mà cũng không nói cái gì, đại sư giả này thật đúng là dám nói!
Hồ đại sư: “Phu nhân, tôi chỉ vì người có duyên mà tính quẻ. Hai người gặp được tôi, đây chính là duyên phận của chúng ta, là ông trời chỉ dẫn cho tôi hóa giải kiếp nạn cho mọi người.
Cho nên, tôi chỉ lấy một cái giá thân tình, mười ngàn tệ, tôi không chỉ hóa giải kiếp nạn cho gia đình bà mà còn có thể làm cho gia trạch của bà hưng thịnh, sự nghiệp lên như diều gặp gió, cả đời trôi chảy nữa!”
Tô Cẩm vốn coi như bình tĩnh, khi nghe tới cái giá thân tình mười ngàn tệ thì rốt cục nghe không nổi nữa.
Phi! Đồ lừa đảo thật đúng là dám mở miệng!
Cô thực sự biết xem tướng đây mà một quẻ cũng chỉ lấy hai trăm tệ thôi.
Gã đại sư giả này lời vừa ra khỏi miệng đã đòi mười ngàn tệ rồi?
Bây giờ đại sư giả mạo mở miệng lừa đảo cũng kiếm được nhiều như vậy sao?
Tô Cẩm khinh thường hừ một tiếng: “Ông luôn miệng nói mình là đại sư, vậy ông có tính được hôm nay ông sẽ bị đánh không?”
Hồ đại sư: “?”
Ông ta cau mày khó hiểu: “Cô gái, cô đây là có ý gì? Chẳng lẽ cô muốn động thủ đánh tôi à?”
Ông ta ra vẻ phẫn nộ: “Tôi đã có lòng tốt chỉ điểm cho mấy người một chút, mấy người còn muốn động thủ với tôi sao? Không sợ chọc giận tôi à?”
Tô Cẩm mỉm cười: “Người đánh ông, đã tới rồi.”
Hồ đại sư: “…?”
Ông ta còn định nói cái gì, chỉ thấy một người thanh niên hùng hùng hổ hổ xông tới, chỉ vào ông ta lạnh lùng nói: “Chính là ông ta! Lừa tôi một trăm ngàn, đánh ông ta cho tôi!”
Vừa dứt lời, vệ sĩ đi theo phía sau người thanh niên đồng loạt động thủ với Hồ đại sư.
Ánh mắt Hồ đại sư chấn động, sợ hãi lên tiếng: “Sở thiếu gia, có chuyện gì thì nói chuyện đàng hoàng đã…A…”
Lời còn chưa dứt, ông ta đã bị người của Sở thiếu gia mang tới hung hăng dạy bảo một trận rồi.
Chẳng bao lâu sau, tiếng kêu rên của Hồ đại sư vang lên, mà phần lớn những chủ sạp hàng xung quanh đều xem trò vui, cũng chẳng có người nào tiến ra khuyên can cả, giống như đã quen với loại chuyện này rồi.
Dù sao đều là giả danh lừa bịp, thỉnh thoảng gặp phải kẻ khó chơi, tất nhiên sẽ không thiếu được cảnh bị người ta quay lại tìm tới tính sổ rồi bị đánh.
Diêu Nguyệt liếc mắt một cái liền nhận ra vị Sở thiếu gia này là ai, bà ấy nhíu nhíu mày, kéo tay Tô Cẩm muốn rời đi.
Tiếng tăm của vị Sở thiếu gia Sở Lâm này ở trong giới không được tốt lắm, nổi danh ăn chơi trác táng.
Diêu Nguyệt không muốn tiếp xúc với anh ta, liền kéo tay Tô Cẩm muốn rời đi, Tô Cẩm lại nói: “Chờ một chút.”
Diêu Nguyệt không rõ nguyên nhân: “Sao vậy?”
Ánh mắt Tô Cẩm chuẩn xác rơi vào trên người Sở Lâm: “Việc làm ăn tới rồi.”
Diêu Nguyệt: “?”
Tô Cẩm nói thẳng: “Sở thiếu gia, mua bùa không?”
Sở Lâm đang dạy bảo kẻ lừa đảo: “???”
Sở Lâm quay đầu nhìn về phía Tô Cẩm, đáy mắt nhất thời lộ ra vài phần không vui: “Cô không thấy tôi đang dạy bảo kẻ lừa đảo sao?”
Trong tình huống này mà còn hỏi anh ta có mua bùa không nữa à?
Là cảm thấy người khác ngu, dễ lừa bịp lấy tiền phải không?
Hay là cảm thấy mình có dung mạo xinh đẹp nên anh ta sẽ không động thủ với cô???
Sở Lâm đánh giá Tô Cẩm một chút, tức giận nói: “Dáng dấp xinh đẹp như vậy sao lại đi làm chuyện lừa bịp hả? Nhanh về nhà ăn cơm đi!”
Sở Lâm nghĩ đến chuyện mình gặp phải gần đây, nhịn không được lại bổ sung thêm một câu: “Nếu còn dám dây dưa, ngay cả cô tôi cũng đánh!”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.