🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cầu cho oán khí thôn Khê Đàm tiêu tán hết 2
Tà vật bị phong ấn nhốt, không cách nào thoát ra được, thế là nó dùng tự hủy để làm đại giá, phát ra oán khí của bản thân mình khiến cho thôn dân sống trong thời gian dài ở thôn Khê Đàm bị lây nhiễm oán khí, chịu ảnh hưởng, sau đó xuất hiện tình trạng tính tình thay đổi nghiêng trời lệch đất, lại sau đó chính là lần lượt qua đời, vong hồn sau khi chết đi lại bởi vì mang theo oán hận mà không cách nào rời khỏi thôn Khê Đàm.
Những vong hồn kia, dưới ảnh hưởng của oán khí biến thành lệ quỷ hoặc oán quỷ, bọn chúng lại bắt đầu ảnh hưởng đến những người còn sống trong thôn Khê Đàm. Cứ như thế lặp đi lặp lại cho đến khi không còn một ai trong thôn Khê Đàm may mắn thoát khỏi.
Dưới uy lực của trận pháp, tất cả vong hồn không cách nào rời khỏi thôn Khê Đàm.
Đây cũng chính là lý do tại sao lại xuất hiện tình huống đi vào thôn Khê Đàm, chỉ đi không về.
Mà ở xung quanh thôn Khê Đàm, cho dù nghe thấy tiếng khóc, *****̃ng còn có cơ hội chạy trốn.
Tô Cẩm thở dài ngồi xuống bên cạnh giếng. Cô phải siêu độ cho toàn bộ vong hồn thôn Khê Đàm.
Ở một phương diện nào đó mà nói, tất cả bọn họ đều là người bị hại.
Chỉ là, có một số người bị hại đến cuối cùng lại trở thành kẻ hại người khác…
Một lúc sau, Tô Cẩm đứng dậy, lấy ra một lá bùa ném lên phía trên đỉnh của thôn Khê Đàm, khẽ nói với tổ sư gia: “Cầu cho oán khí thôn Khê Đàm tan hết, tất cả các vòng hồn đều được siêu thoát.”
Ngay sau đó, kim quang nhàn nhạt tản mát khắp mọi ngóc ngách của thôn Khê Đàm.
Ngay cả những lệ quỷ chưa bị âm sai bắt đi cũng cảm nhận tâm linh của mình được thanh lọc.
“Tôi đã hại người, tôi phải trả giá đắt.”
“Tôi cũng thế…”
“Cô gái kia nói không sai, chúng ta phải tới Địa Phủ để tiếp nhận phán xử…”
Một chớp mắt khi oán khí tan biến hết, trận pháp trong thôn Khê Đàm cũng không còn nữa, âm sai cũng chạy đến đem toàn bộ lệ quỷ đi.
Tại thời điểm không có ai nhìn thấy, trên đầu Tô Cẩm đột nhiên được rót vào một vệt kim quang.
Sau đó, kim quang dung nhập vào trong cơ thể cô, Tô Cẩm cảm giác trên đầu nóng lên, cô sờ đầu rồi lẩm bẩm: “Có phải tổ sư gia lại ban thưởng công đức cho con rồi không?”
Cô không có thời gian nghĩ tiếp.
Bởi vì cô phát hiện được khí tức của Lục Chiêu Dật, ông ta đang ở ngay bên trong từ đường!
Tô Cẩm quay lại, cuối cùng đưa mắt đặt ở cái giếng bên kia.
Tô Cẩm: “…Lục Chi Ninh, tôi biết rồi, cha anh và chú hai của anh đang ở phía dưới cái giếng này. Oán khí thôn Khê Đàm đã bị tôi thanh trừ hết rồi, hiện tại toàn bộ thôn Khê Đàm đều rất an toàn, anh có thể dẫn người vào đây.”
Dứt lời, Tô Cẩm liền xoa tay, tựa hồ như sắp làm chuyện lớn!
Ba phút sau.
Tô Cẩm cứu bọn người Lục Chiêu Dật và Lục Chiêu Hòa ra.
Cái giếng này bởi vì nhốt tà vật ở bên trong quá nhiều năm nên nhiễm không ít oán khí, sau khi cô cứu người ra, ngoại trừ Lục Chiêu Dật vẫn còn mở mắt được thì những người còn lại đều bất tỉnh.
Lục Chiêu Dật mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Tô Cẩm.
Ông ta dụi mắt, kinh ngạc nói: “Là tôi xuất hiện ảo giác sao? Tô, Tô quán chủ tới cứu tôi à?”
Tô Cẩm đi đến bên cạnh ông ta ngồi xổm xuống, nhìn chăm chú vào lá bùa hộ thân mà ông ta đang nắm chặt trong tay.
Màu chu sa bên trên bùa hộ thân đã gần như phai hết.
Cô thở dài nói: “Lục nhị tiên sinh, coi như ông còn thông minh, biết cầm bùa hộ thân để bảo vệ tất cả mọi người.”
Nghe được giọng nói quen thuộc, Lục Chiêu Dật bỗng nhiên ngồi dậy: “Tô, Tô Tô…” Cả người ông ta giống như kích động gần như nói không ra lời.
Có trời mới biết bọn họ đã vượt qua mấy ngày này như thế nào!
Toàn bộ đều dựa vào tấm bùa hộ thân của Tô quán chủ để giữ mạng!
Có bùa hộ thân trong tay, con oán quỷ kia không dám tới gần bọn họ. Nhưng bọn họ có nhiều người, căn bản không thể xông ra được.
Con oán quỷ kia cũng rất thông minh, ép bọn họ vào trong giếng này, định ép chết bọn họ ở đây.
Cũng may chờ được Tô Cẩm tới!
Lục Chiêu Dật kích động, ngay tại chỗ khóc òa lên, nước mắt không cầm được mà tuôn đầy mặt, mấy ngày nay bọn họ thật quá khổ!
Tô Cẩm trấn an một câu: “Yên tâm, mấy lệ quỷ kia sau khi đi xuống Địa Phủ sẽ phải nhận phán xử, cũng phải trả giá đắt.”
Lục Chiêu Dật gật đầu, vừa lau nước mắt vừa chỉ về phía Lục Chiêu Hòa: “Anh của tôi…”
Tô Cẩm biết ý tứ của ông ta, quay đầu xem tình huống của Lục Chiêu Hòa: “Ngoại trừ mấy lệ quỷ oán quỷ này ở thôn Khê Đàm, mấy người còn gặp cái gì khác nữa?”

Ba hồn thiếu một 1
Lục Chiêu Hòa sững sờ ngay tại chỗ.
Lúc này phản ứng của ông ta vẫn còn rất chậm chạp, sững sờ mấy giây xong mới hốt hoảng hỏi: “Anh của tôi xảy ra chuyện gì à?”
Nếu không thì sao Tô quán chủ lại hỏi ông ta như vậy?
Tô Cẩm gật đầu: “Ừm, ông ấy ba hồn thiếu một.”
Trong đầu Lục Chiêu Dật đầy dấu chấm hỏi: “?”
Tô Cẩm chậm rãi giải thích: “Con người có ba hồn bảy phách, trong đó ba hồn theo thứ tự là thiên hồn, địa hồn và mệnh hồn. Mà bây giờ rõ ràng Lục tiên sinh thiếu mất mệnh hồn nên không thể nào tỉnh lại được.”
Trừ khi tìm được mệnh hồn về.
Mà xét tình huống trước mắt, mấy hồn phách khác của Lục tiên sinh đều hoàn hảo không bị tổn hại gì hết, mà trên mặt ông ấy cũng không hề có chút tử khí nào.
Cho nên cô mới đoán rằng bọn họ ở thôn Khê Đàm hẳn là còn gặp phải vật khác, hoặc một người nào khác…
Lục Chiêu Hòa suy nghĩ thật nhanh, đáng tiếc thể lực đã không thể chống đỡ thêm nữa, đầu óc cũng không còn quá minh mẫn, lại thêm mấy ngày chưa ăn cơm nên nghĩ được một lúc liền ngất đi.
Tô Cẩm nhìn một loạt người nằm ở dưới đất, tâm tình có chút phức tạp: “…”
Có điều, cuối cùng cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng quá mức, những người này đều không bị thương vong.
Lục Chi Ninh theo ý của Tô Cẩm, dẫn người đi vào trong thôn Khê Đàm.
Chỉ là khi đến cửa thôn Khê Đàm, những người kia đều do dự không dám cùng đi vào theo.
“Lục nhị thiếu gia, mặc dù số tiền người Lục gia trả quả thực rất nhiều, nhưng chúng tôi cũng rất quý trọng mạng sống.” Tiền có nhiều bao nhiêu thì cũng phải còn sống mới lấy được.
Mấy người La đạo trưởng phải khó khăn lắm mới cứu ra được, bọn họ toàn là người đạo hạnh thấp, nào dám tùy tiện đi vào?
Lục Chi Ninh trầm mặt: “Tôi đã nói rồi mà, thôn Khê Đàm bây giờ đã an toàn rồi, mấy người có vào thôn Khê Đàm cũng không xảy ra chuyện gì hết nữa! Tôi chỉ nhờ mọi người vào đó hỗ trợ một tay để đưa người về thôi.”
Những người khác vẫn lắc đầu như cũ, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được.
Không những vậy, còn nhao nhao lên tiếng khuyên nhủ.
Trong đó giọng nói của La Thịnh lớn nhất: “Lục thiếu gia, tôi khuyên anh cũng đừng nên đi vào, người Lục gia các anh tới bây giờ còn chưa được cứu ra ngoài, nếu như anh vào đó nữa, bên chỗ ông cụ Lục chúng tôi cũng không biết sao mà giải thích.”
La Thịnh ỷ vào mình là đệ tử Tam Thanh quán, tiếp tục nói: “Anh cũng thấy sư phụ tôi là người lợi hại như vậy mà còn không có cách nào thoát thân khỏi tà vật chứ đừng nói đến một người bình thường như Lục tiên sinh. Tôi khuyên anh nên chuẩn bị tâm lý trước đi! Sư phụ tôi có pháp khí bàng thân nhưng cũng chỉ đủ để chống đỡ một ngày…”
Ý tứ trong lời này không thể rõ ràng hơn được nữa.
Những người khác anh nhìn tôi tôi nhìn anh, mặc dù bọn họ cũng nghĩ như vậy nhưng bọn họ lại không dám nói.
Cũng chỉ có La Thịnh, không chỉ lời nói hết sức rõ ràng mà giọng điệu cũng rất sắc bén nữa.
Ý tứ trong lời này của La Thịnh rõ ràng chính là người Lục gia đã dữ nhiều lành ít, Lục Chi Ninh không cần phải chạy vào đó chịu chết, nếu chẳng may Lục Chi Ninh có xảy ra chuyện gì thì ông cụ Lục sẽ lại tìm bọn họ tính sổ.
Ánh mắt Lục Chi Ninh không thiện cảm nhìn La Thịnh, tốt lắm, anh ta ghim gã này rồi.
Nguyên Cảnh nói nhỏ với Lục Chi Ninh: “Không sao, chúng ta tự mình chạy thêm mấy chuyến nữa là được.”
Lục Chi Ninh thở dài: “Được rồi.” Không nguyện ý thì không nguyện ý, bọn họ tự đi vào cũng được!
Dù sao thì Tô Cẩm cũng đã cứu được mọi người rồi, bọn họ chạy vào thôn Khê Đàm thêm vài chuyến thì cũng có thể mang hết toàn bộ người trong kia ra.
Thôn Khê Đàm là một ngôi làng cũ nát cách đây đã mấy chục năm, đường sá lâu năm hư hỏng không được tu sửa, vừa chật hẹp vừa cũ nát, mà thôn xóm xa xôi này lúc xây nhà cũng không có quy hoạch gì nên xe ô tô không có cách nào đi vào được.
Bọn họ chỉ có thể đi bộ vào đó, cõng người về.
Lục Chi Ninh, Nguyên Cảnh, Nguyên Thất cùng với trợ lý của Lục tiên sinh là Tiểu Hàn, bốn người cùng nhau đi vào trong thôn Khê Đàm.
La Thịnh ở phía sau lại kêu thêm mấy tiếng nữa, cũng không dám tiến lên đuổi theo, sợ gặp nguy hiểm.
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.