Người Thiên Uyên tu tập cấm thuật, giỏi mê hoặc lòng người 1
Sau khi nghe được câu hỏi của Tô Cẩm, Nguyên Cảnh sững sờ một lúc.
Trong đầu anh nhanh chóng lướt qua những tư liệu mình đã đọc mấy ngày nay: “Tôi từng thấy trong sách.”
Hai mắt Tô Cẩm sáng lên: “Sách nào?”
Nguyên Cảnh: “Cô đi theo tôi.”
Nguyên Cảnh không nghĩ tới mấy tri thức mình học được mấy ngày nay lại phát huy được tác dụng đúng thời điểm.
Anh vội vàng dẫn Tô Cẩm bước vào phòng làm việc, trong chớp mắt khi đẩy cửa phòng ra, Nguyên Cảnh đột nhiên hối hận: “!”
Tô Cẩm nhìn cả phòng đầy sách, có chút kinh ngạc: “Tại sao có nhiều…sách liên quan tới đạo giáo thế?” Ngoài ra còn có sách về xem tướng đoán mệnh nữa.
Nghĩ tới mấy ngày nay Nguyên Cảnh trốn trong phòng làm việc, thì ra là để đọc mấy thứ này?
Nhớ đến bộ dáng cuống quít giấu đồ khi cô đột nhiên xuất hiện lần trước, có lẽ khi đó là anh đang đọc mấy cuốn sách này, Tô Cẩm không nhịn được cười.
“Ôi, Nguyên Tam gia, không ngờ anh lại thích nghĩ một đằng làm một nẻo thế đấy.”
Nguyên Cảnh: “?”
Tô Cẩm cười nói: “Nếu thật sự anh hứng thú với mấy thứ này thì có thể hỏi tôi mà, không cần thiết phải một mình trốn trong phòng làm việc để nỗ lực như vậy đâu. Anh không cần ngại, anh nhìn Sở Lâm mà xem, anh ta cũng lớn tuổi hơn tôi nhưng cũng phải ngoan ngoãn gọi tôi một tiếng sư phụ đấy sao?”
Sắc mặt Nguyên Cảnh biến đổi, dường như có hơi xấu hổ.
Tô Cẩm vỗ vai anh như thể chúng ta là anh em: “Đương nhiên, nếu như anh thực sự không muốn bái tôi làm sư phụ thì anh cũng có thể mời tôi dạy cho anh một vài kiến thức cơ bản mà. Chúng ta quen biết nhau như vậy, học phí cũng không đắt, chúng ta có thể tính học phí theo giờ cũng được.”
Nói xong, Tô Cẩm cảm giác như mình lại khai phá ra được một công việc kiếm tiền mới.
Nguyên Cảnh im lặng một lúc.
Sau đó lại lặng lẽ lấy từ trong đống sách ra một cuốn sách đưa cho Tô Cẩm.
“Trong cuốn sách này tôi thấy có mấy thông tin liên quan đến Thiên Uyên Thần Tôn.”
Theo trí nhớ của anh, trong cuốn sách này hình như có nói qua mấy câu mơ hồ.
Tô Cẩm liếc mắt nhìn trang bìa.
À, là sách về lịch sử phát triển của Đạo giáo.
Nguyên Cảnh dựa vào trí nhớ, nhanh chóng lật đến phần kia.
Trong đó chỉ có mấy câu ngắn gọn miêu tả về Thiên Uyên Thần Tôn.
Mấy năm trước có một tà giáo tự xưng là Thiên Uyên, xây dựng Thiên Uyên Đạo, lập nên Thiên Uyên Thần Tôn. Người Thiên Uyên tu tập cấp thuật, giỏi mê hoặc nhân tâm. Về sau trăm nhà Đạo môn liên hợp trừng trị, Thiên Uyên bị tiêu diệt.
Ngoại trừ những dòng này ra thì không có thông tin nào khác về Thiên Uyên nữa.
Tô Cẩm gấp sách lại, cẩn thận phân tích những thông tin đó.
“Nói cách khác, Thiên Uyên tà giáo này đã từng xuất hiện từ nhiều năm trước, sau đó bị người của Đạo môn tiêu diệt. Nhưng trên thực tế, tà giáo này đã âm thầm ngóc đầu trở lại rồi?”
Đầu óc Nguyên Cảnh xoay chuyển nhanh chóng: “Đột nhiên cô hỏi về Thiên Uyên Thần Tôn…Chẳng lẽ tổ chức tà giáo mà cô truy tìm trước đây có quan hệ với Thiên Uyên à?”
Tô Cẩm gật đầu: “Không phải là có quan hệ với Thiên Uyên mà căn bản chính là Thiên Uyên!”
“Có một số chuyện tôi chưa kịp nói cho anh biết. Mấy ngày nay phát sinh rất nhiều chuyện, sư phụ của Phương Tri Hạc là Bạch quán chủ có liên quan trong đó, chắc là anh không đoán ra đâu, ông ta chính là người Thiên Uyên. Tôi còn tìm được trong căn phòng bí mật có tượng thần của Thiên Uyên Thần Tôn nữa.”
Tô Cẩm kể lại ngắn gọn tình huống rồi nói tiếp.
“Trong sách này nói người Thiên Uyên tu tập cấm thuật, giỏi mê hoặc lòng người!”
“Câu này có vấn đề gì sao?” Nguyên Cảnh hỏi lại, trong đầu mơ hồ đã có đáp án.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Tô Cẩm vô cùng nghiêm túc: “Tôi có một suy đoán táo bạo.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.