🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Người Thiên Uyên tu tập cấm thuật, giỏi mê hoặc lòng người 1
Sau khi nghe được câu hỏi của Tô Cẩm, Nguyên Cảnh sững sờ một lúc.
Trong đầu anh nhanh chóng lướt qua những tư liệu mình đã đọc mấy ngày nay: “Tôi từng thấy trong sách.”
Hai mắt Tô Cẩm sáng lên: “Sách nào?”
Nguyên Cảnh: “Cô đi theo tôi.”
Nguyên Cảnh không nghĩ tới mấy tri thức mình học được mấy ngày nay lại phát huy được tác dụng đúng thời điểm.
Anh vội vàng dẫn Tô Cẩm bước vào phòng làm việc, trong chớp mắt khi đẩy cửa phòng ra, Nguyên Cảnh đột nhiên hối hận: “!”
Tô Cẩm nhìn cả phòng đầy sách, có chút kinh ngạc: “Tại sao có nhiều…sách liên quan tới đạo giáo thế?” Ngoài ra còn có sách về xem tướng đoán mệnh nữa.
Nghĩ tới mấy ngày nay Nguyên Cảnh trốn trong phòng làm việc, thì ra là để đọc mấy thứ này?
Nhớ đến bộ dáng cuống quít giấu đồ khi cô đột nhiên xuất hiện lần trước, có lẽ khi đó là anh đang đọc mấy cuốn sách này, Tô Cẩm không nhịn được cười.
“Ôi, Nguyên Tam gia, không ngờ anh lại thích nghĩ một đằng làm một nẻo thế đấy.”
Nguyên Cảnh: “?”
Tô Cẩm cười nói: “Nếu thật sự anh hứng thú với mấy thứ này thì có thể hỏi tôi mà, không cần thiết phải một mình trốn trong phòng làm việc để nỗ lực như vậy đâu. Anh không cần ngại, anh nhìn Sở Lâm mà xem, anh ta cũng lớn tuổi hơn tôi nhưng cũng phải ngoan ngoãn gọi tôi một tiếng sư phụ đấy sao?”
Sắc mặt Nguyên Cảnh biến đổi, dường như có hơi xấu hổ.
Tô Cẩm vỗ vai anh như thể chúng ta là anh em: “Đương nhiên, nếu như anh thực sự không muốn bái tôi làm sư phụ thì anh cũng có thể mời tôi dạy cho anh một vài kiến thức cơ bản mà. Chúng ta quen biết nhau như vậy, học phí cũng không đắt, chúng ta có thể tính học phí theo giờ cũng được.”
Nói xong, Tô Cẩm cảm giác như mình lại khai phá ra được một công việc kiếm tiền mới.
Nguyên Cảnh im lặng một lúc.
Sau đó lại lặng lẽ lấy từ trong đống sách ra một cuốn sách đưa cho Tô Cẩm.
“Trong cuốn sách này tôi thấy có mấy thông tin liên quan đến Thiên Uyên Thần Tôn.”
Theo trí nhớ của anh, trong cuốn sách này hình như có nói qua mấy câu mơ hồ.
Tô Cẩm liếc mắt nhìn trang bìa.
À, là sách về lịch sử phát triển của Đạo giáo.
Nguyên Cảnh dựa vào trí nhớ, nhanh chóng lật đến phần kia.
Trong đó chỉ có mấy câu ngắn gọn miêu tả về Thiên Uyên Thần Tôn.
Mấy năm trước có một tà giáo tự xưng là Thiên Uyên, xây dựng Thiên Uyên Đạo, lập nên Thiên Uyên Thần Tôn. Người Thiên Uyên tu tập cấp thuật, giỏi mê hoặc nhân tâm. Về sau trăm nhà Đạo môn liên hợp trừng trị, Thiên Uyên bị tiêu diệt.
Ngoại trừ những dòng này ra thì không có thông tin nào khác về Thiên Uyên nữa.
Tô Cẩm gấp sách lại, cẩn thận phân tích những thông tin đó.
“Nói cách khác, Thiên Uyên tà giáo này đã từng xuất hiện từ nhiều năm trước, sau đó bị người của Đạo môn tiêu diệt. Nhưng trên thực tế, tà giáo này đã âm thầm ngóc đầu trở lại rồi?”
Đầu óc Nguyên Cảnh xoay chuyển nhanh chóng: “Đột nhiên cô hỏi về Thiên Uyên Thần Tôn…Chẳng lẽ tổ chức tà giáo mà cô truy tìm trước đây có quan hệ với Thiên Uyên à?”
Tô Cẩm gật đầu: “Không phải là có quan hệ với Thiên Uyên mà căn bản chính là Thiên Uyên!”
“Có một số chuyện tôi chưa kịp nói cho anh biết. Mấy ngày nay phát sinh rất nhiều chuyện, sư phụ của Phương Tri Hạc là Bạch quán chủ có liên quan trong đó, chắc là anh không đoán ra đâu, ông ta chính là người Thiên Uyên. Tôi còn tìm được trong căn phòng bí mật có tượng thần của Thiên Uyên Thần Tôn nữa.”
Tô Cẩm kể lại ngắn gọn tình huống rồi nói tiếp.
“Trong sách này nói người Thiên Uyên tu tập cấm thuật, giỏi mê hoặc lòng người!”
“Câu này có vấn đề gì sao?” Nguyên Cảnh hỏi lại, trong đầu mơ hồ đã có đáp án.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Tô Cẩm vô cùng nghiêm túc: “Tôi có một suy đoán táo bạo.”

Người Thiên Uyên tu tập cấm thuật, giỏi mê hoặc lòng người 2
Nguyên Cảnh nói: “Cô nói đi.”
Tô Cẩm nói nghi ngờ của mình ra: “Tôi đã từng nói rằng cấm thuật mà anh và Lục Chiêu Hoà gặp phải đều có chung nguồn gốc. Mà người đã hạ cấm thuật với anh đáng lẽ ra phải bị phản phệ chết rồi, nhưng bây giờ vẫn có người xuống tay với anh như cũ, hy vọng anh chết đi. Cái này nói rõ đối phương không chỉ là một người, rất có thể là nhiều người, hoặc là một giáo phái.
Mà trùng hợp thay Thiên Uyên tà giáo này cũng dùng cấm thuật, lấy cấm thuật chế tà vật, từ đó đạt được mục đích mê hoặc lòng người.
Cho nên tôi suy đoán….Chuyện của anh có thể có quan hệ với Thiên Uyên này.”
Dù sao loại cấm thuật này không giống với đạo pháp, đã được gọi là cấm thuật thì không phải học được đơn giản dễ dàng như vậy.
Mà cô từ sau khi xuống núi, tất cả những chuyện mà cô gặp phải dường như đều đã hoà quyện thành một.
Mà cả dòng chảy này, tựa như một âm mưu khổng lồ.
Tử vân trên người Nguyên Cảnh rất hiếm có, bị Thiên Uyên chú ý tới và muốn lấy đi, cái này cũng là dễ hiểu.
Nguyên Cảnh nắm chặt quyển sách trong tay, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch.
“A Cẩm, nếu giống như lời cô nói, Thiên Uyên nguy hiểm như vậy, cô…”
“Tôi biết anh muốn nói cái gì, chuyện về Thiên Uyên tôi đã nói cho Tổ Sư Gia biết.” Tô Cẩm ngắt lời anh: “Tổ Sư Gia sẽ phù hộ tôi, ngài ấy không có ý kiến.”
Nguyên Cảnh há hốc mồm, cuối cùng chẳng thể thốt ra được lời nào.
Anh muốn nói rằng không cần vì anh mà xả thân mạo hiểm.
Thế nhưng A Cẩm muốn phá huỷ Thiên Uyên không hoàn toàn là vì anh mà càng là vì tất cả chúng sinh.
Trong lòng cô có một tình yêu vĩ đại, khác với anh.
Rốt cuộc vẫn là anh hạn hẹp.
Lúc Tô Cẩm rời đi, lại dặn Nguyên Cảnh một câu: “Đúng rồi, nếu như gần đây tiền ngũ đế có thay đổi gì thì phải báo ngay cho tôi.”
“Được.” Nguyên Cảnh đưa mắt nhìn cô trở về Tô gia.
Lăn lộn ở Kinh Thành nhiều năm như vậy, đến bây giờ rốt cuộc anh vẫn thành kẻ làm vướng tay vướng chân.
Chuyện mà anh có thể làm đại khái chính là không gây thêm phiền phức cho A Cẩm, cùng với nghiên cứu những cuốn sách này nhiều hơn.
Ngày hôm sau.
Khi Phương Tri Hạc tỉnh lại, phát hiện mình đang ở Tô gia.
Vừa ngồi dậy khỏi giường, liền thấy Sở Lâm ở bên cạnh. Phương Tri Hạc thuận đó nhìn sang, lúc này mới phát hiện ngoại trừ Sở Lâm thì còn có thêm Tô Giang Nguyên nữa.
Phương Tri Hạc khẽ sửng sốt: “?”
Cảnh tượng này có vẻ hơi hỗn loạn.
“Anh…”
Sở Lâm dụi mắt: “Cậu dậy rồi à? Tối hôm qua sư phụ tôi mang cậu về, sư phụ bảo tôi chăm sóc cho cậu với Tô Giang Nguyên.”
Sau đó anh ta buồn ngủ quá nên nằm xuống giường ngủ thiếp đi.
Phương Tri Hạc gật đầu nói cảm ơn: “Cảm ơn anh.”
Giọng anh ta trầm thấp, nghe có vẻ hơi khàn.
Sở Lâm định hỏi đã xảy ra chuyện gì, lại nhớ sư phụ đã nhắc nhở, sợ mình không cẩn thận đâm trúng vào miệng vết thương người ta.
“Rửa mặt đi rồi xuống dưới nhà ăn sáng.”
Sở Lâm nói xong rồi quay sang gọi Tô Giang Nguyên vẫn đang ngủ say.
Ôi, lần sau anh ta sẽ không bao giờ bắt Tô Giang Nguyên uống rượu nữa, giày vò rồi đến cuối cùng vẫn là anh ta phải hầu hạ thôi!
Phương Tri Hạc ủ rũ đứng dậy.
Sở Lâm nhìn bộ dạng anh ta, luôn có cảm giác chỉ mới mấy ngày không gặp mà Phương đạo trưởng đột nhiên giống như trải qua tang thương, trong phút chốc trở nên già đi rất nhiều.
Sở Lâm thầm thắc mắc, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì chứ?
Bị lừa tiền à? Hay là bị lừa tình rồi?
Sự thay đổi này quá rõ ràng.
Có người trưởng thành chỉ sau một đêm, có người trải qua thăng trầm sau một đêm, mà Phương Tri Hạc thì tất cả tín ngưỡng chỉ sau một đêm hôm qua đều đã sụp đổ.
Hai mươi năm qua, giờ nghĩ kỹ lại chẳng những buồn cười mà thậm chí càng giống như một giấc mộng Hoàng Lương.
Mà anh ta còn chẳng biết.
Bạch quán chủ khiến cho mọi tín ngưỡng của anh ta sụp đổ lại đang bắt đầu lặng lẽ chuẩn bị kế hoạch ám sát…
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.