Chọc giận Tô Cẩm 1
Tô Cẩm vừa rời đi, sắc mặt Diêu Nguyệt đột nhiên thay đổi. Bà ấy quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Sở Lâm.
“Rõ ràng nhìn bộ dáng kia của tôi là lạ, thế mà cậu không nhìn ra à? Có phải IQ của cậu lại rời nhà trốn đi rồi không?”
Sở Lâm á khẩu không trả lời được, im lặng không lên tiếng.
Lần này anh ta không nhìn ra được trạng thái Diêu Nguyệt có vấn đề, đúng là anh ta sai.
“Nhất định cháu sẽ tự kiểm điểm.” Thái độ nhận lỗi của Sở Lâm rất tốt.
Diêu Nguyệt lại nhìn về phía Tô Giang Nguyên: “Còn con nữa.”
Tô Giang Nguyên ngơ ngác chớp mắt: “Con nhanh chóng phát hiện ra mẹ có vấn đề mà…”
“Nhưng mà con quá yếu!” Diêu Nguyệt phê bình: “Con yếu như vậy, sao lại không biết ngại mà làm anh trai A Cẩm hả? Sau này con phải dành thời gian đi học chút công phu quyền cước đi. Làm nam nhi trai tráng đã không bảo vệ được em gái thì thôi, thế mà còn kéo chân sau của A Cẩm nữa? Con như vậy là không được.”
Diêu Nguyệt hùng hổ phê bình cả hai người một trận.
Nói xong lời cuối cùng, Diêu Nguyệt tổng kết: “Đương nhiên mẹ cũng kéo chân sau, không cẩn thận liền bị khống chế…Cũng may A Cẩm có chuẩn bị trước rồi.”
Diêu Nguyệt nghĩ lại mà sợ, ôm chầm trái tim nhỏ bé.
Ngày ấy A Cẩm phát cho bọn họ mỗi người một lá bùa, cũng không nói đó là bùa gì cả.
Cho đến bây giờ mấy người bọn họ mới hiểu ra, thì ra A Cẩm đã tính toán hết thảy, đề phòng bọn họ gặp phải nguy hiểm.
A Cẩm đã dùng thuật Khôi Lỗi cứu bọn họ…
Nếu không phải có chuẩn bị từ trước, nói không chừng lúc này người bị Bạch quán chủ mang đi chính là ba người bọn họ.
Nếu thật sự là như thế…chỉ sợ sẽ mang đến rất nhiều phiền phức cho A Cẩm.
Sở Lâm và Tô Giang Nguyên liếc mắt nhìn nhau, như thể lâm đại địch.
Cũng may không có gì xảy ra.
Diêu Nguyệt thở dài: “Được rồi, hai đứa cũng đừng đứng ở đây nữa. Đã nói là phải suy nghĩ lại thì hai đứa về phòng, mỗi đứa viết một bản kiểm điểm ba ngàn chữ, như vậy mới là có thành ý.”
Sở Lâm thầm nghĩ, suy nghĩ lại thì là suy nghĩ lại thôi, nhưng tại sao phải viết bản kiểm điểm ba ngàn chữ vậy?
“Cái này không thích hợp lắm đâu…Cháu còn phải chuẩn bị cơm trưa cho sư phụ nữa.” Sở Lâm yếu ớt phản bác.
Diêu Nguyệt liếc nhìn anh ta: “Cũng được, vậy trước tiên cháu khoan hẵng viết.”
Sở Lâm còn chưa kịp vui mừng, liền nghe Diêu Nguyệt nói tiếp: “Để buổi tối rồi cháu viết luôn một bản kiểm điểm năm ngàn chữ, thích hợp hơn.”
Vừa mới nói xong, Tô Giang Nguyên đã không tử tế bật cười thành tiếng.
Sở Lâm: “…”
Bạch quán chủ mang theo ba con rối, một đường phi nước đại đến chỗ ông ta ẩn thân.
Nhìn ba người bị mình bắt về, tâm tình ông ta không tệ.
Rất nhanh, ông ta liền đặt ánh mắt trên người Sở Lâm đang hôn mê, ông ta bước chân qua đó, đạp thẳng một chân xuống.
“A, đồ đệ của Tô Cẩm à? Còn không phải là bị tao tóm ngay được sao? Xem ra ánh mắt chọn đồ đệ của Tô Cẩm cũng quá tệ rồi, muốn thiên phú không có thiên phú, muốn năng lực không có năng lực!”
Bắt Sở Lâm, quả thực dễ như trở bàn tay.
Loại đồ đệ phế vật này nếu đổi thành ông ta thì nhất định ông ta sẽ không thu nhận, cho gã này làm người gác cổng của Bạch Vân quán cũng không xứng.
Bạch quán chủ xem thường Sở Lâm một lúc, trong lúc lơ đãng liền nhớ tới đại đồ đệ Phương Tri Hạc.
Ông ta thở dài thật sâu.
Ông ta bỏ ra biết bao tâm tư công sức nuôi dạy ra được một đồ đệ, cuối cùng lại trở mặt thành thù với mình.
Có điều điều này không thành vấn đề bởi vì Phương Tri Hạc chính là tác phẩm mà ông ta hài lòng nhất.
Ông ta đã nuôi dạy Phương Tri hạc thành mẫu hình mà ông ta tưởng tượng, có thiên phú lại có tinh thần trượng nghĩa, tuổi còn trẻ mà đã có một chỗ đứng trong Tiểu tổ đặc biệt. Ngay cả trong Huyền Môn, mỗi lần thảo luận về các đệ tử trẻ tuổi ưu tú, Phương Tri Hạc đều được đem ra khen ngợi đủ kiểu.
Mà ông ta, với tư cách là chủ nhân của một tác phẩm nghệ thuật, đương nhiên hy vọng sẽ càng có nhiều người nhìn thấy nó…
Suy nghĩ của Bạch quán chủ không khỏi bay xa.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.