🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Động tác của Sở tiên sinh rất nhanh, trực tiếp chuyển cho Tô Cẩm hai mươi triệu, còn lại tám mươi triệu chuyển cho Sở Lâm.
Lúc Sở Lâm nhận được món tiền, hơi kinh ngạc.
“Cha chuyển tám mươi triệu cho con làm cái gì? Con nói chính là một trăm triệu chuyển cho sư phụ con!” Sở Lâm quay về phía cha Sở lầm bầm.
Cha Sở liếc anh ta một cái: “… Tô tiểu thư bảo cha chuyển cho con.”
Sở Lâm nghe vậy, quay đầu đi tìm Tô Cẩm: “Sư phụ! Không phải đã nói sẽ vặt trụi lão cha già sao?”
Người trong cuộc – cha Sở: “…” A!
Tô Cẩm nhìn mèo chiêu tài nhà mình, tâm trạng không tệ khẽ nhéo mặt anh ta: “Đó là cha già nhà anh.” Cho dù thật sự nhổ trụi, cũng không nên là do cô cầm tiền, cô cũng sẽ không thật sự nhận lấy.
Phí hai mươi triệu, còn lại tám mươi triệu thuộc về Sở Lâm.
Huống chi cha Sở sẵn lòng bị vặt lông, sẽ không thoát khỏi liên quan đến Sở Lâm.
Sở Lâm lẩm bẩm hai tiếng, nhịn không được muốn nũng nịu trên người Tô Cẩm: “Hu hu, sư phụ đối xử với tôi thật tốt.”
Tô Cẩm đẩy đầu anh ta ra: “… Đừng làm nũng.”
Cô sợ hãi đến độ trên người nổi da gà.
Sở Lâm lại chớp mắt, sư phụ đối xử với anh ta tốt như vậy, anh ta cũng phải một lòng một dạ với sư phụ!
Đây chính là một trăm triệu!
Sư phụ giải quyết mấy chuyện, cũng không kiếm được một trăm triệu, hiện tại, gần trong gang tấc, sư phụ lại vẫn chỉ cần hai mươi triệu, tìm không ra người nào khác tốt hơn so với sư phụ anh ta nữa.
Cha Sở thì âm thầm suy nghĩ.
Tô Cẩm này… quả thực có đủ quyết đoán.
Chuyện lúc trước, ngược lại là mình đã hiểu lầm cô…
Hơn nữa cái mạng này của mình, cũng là Tô Cẩm cứu được, về phần Ninh Quy kia, rõ ràng rất không đáng tin cậy.
Ở trước mặt Tô Cẩm giống như sâu kiến.
Cha Sở có chút xấu hổ, vừa nghĩ tới trước đó bản thân mình chướng mắt Tô Cẩm như thế, cũng bởi vì chuyện của Sở Lâm, oán niệm sang Tô Cẩm, ông ta vô cùng chột dạ, thậm chí còn có chút tự trách, áy náy.
Trong giây lát.
Cha Sở chủ động đi sang: “Tô tiểu thư, chuyện trước kia, là tôi có lỗi với cô, đã hiểu lầm cô rồi, cô đại nhân không chấp tiểu nhân, hôm nay còn cố ý chạy đến cứu tôi, tôi vô cùng cảm kích.”
Tô Cẩm xua tay, nói thẳng: “Sở tiên sinh không cần khách khí như thế, nói trắng ra là, tôi chỉ nhìn thấy kiếm được tiền nên tới.”
Cha Sở khẽ gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Ông ta nhịn không được âm thầm suy nghĩ, Tô tiểu thư này thật sự là một người tốt, rõ ràng là cố ý chạy tới cứu ông ta, nhưng vẫn đổ cho mọi chuyện là vì tiền, rõ ràng là không muốn để cho ông ta áy náy.
Ánh mắt cha Sở nhìn Tô Cẩm cũng thay đổi không ít, đối với cô càng ngày càng tỏ ra kính nể.
Đột nhiên, trước mắt ông ta xuất hiện một khuôn mặt phóng đại.
Sở Lâm nhìn chằm chằm cha Sở nói: “Cha đừng nhìn chằm chằm sư phụ con! Có phải trong lòng cha có suy nghĩ ý đồ xấu hay không “
Cha Sở có chút im lặng: “Con đừng quên, ta là cha con đó!”
Sở Lâm phản bác: “Nhưng chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ cha con.” Vậy thì không phải là cha anh ta nữa.
Cha Sở: “…”
Được, coi như con lợi hại!
Cha Sở bị chặn họng vài câu, cuối cùng thái độ hoà hoãn lại: “Lúc ấy cha chỉ thuận miệng nên nói linh tinh, cha cũng không để ở trong lòng, con lại đặt ở trong lòng…”
Sở Lâm híp mắt, lông mi dài run rẩy, anh ta ra vẻ bình tĩnh.
“Cha nói cái gì? Con không nghe rõ.”
Tô Cẩm nghe đối thoại của hai người, đáy mắt tràn ra ý cười.
Chuyện của hai cha con bọn họ vẫn phải để cho hai bọn họ tự giải quyết cho thoả đáng.
Cha Sở nhìn Sở Lâm, sắc mặt thay đổi liên tục.
Thấy ông ta không lên tiếng, Sở Lâm lại nói: “Cũng không biết ban đầu là ai nói, con mà dám trở về, sẽ đánh gãy chân của con!”
Vốn dĩ cha Sở đang chột dạ, thở dài, thành thật bỏ xuống gương mặt già nua kia của chính mình: “Trước đó là cha sai rồi…” Lúc đối với Tô Cẩm rất có thành kiến kia, nghe nói Sở Lâm muốn bái Tô Cẩm làm thầy, còn không phải là tức giận sao?

Lời còn chưa nói hết, đã nghe Sở Lâm vội vã truy hỏi: “Cha biết sai rồi hả? Vậy lần này, coi như cha xin con về Sở gia!”
Cha Sở vốn dĩ muốn phản bác, nhưng, nghĩ đến lúc Sở Lâm rời khỏi Sở gia, hai cha con dành cho nhau những lời lẽ cay độc, cha Sở lần nữa hoà hoãn lại thái độ: “Ừ, lần này, hoàn toàn chính xác coi như cha xin con về Sở gia, nếu như không phải con dẫn Tô tiểu thư tới chỗ này, có khả năng cha khó mà giữ được cái mạng nhỏ này.”
Chuyện quá khứ, cũng hãy để cho nó qua đi.
Sở Lâm cũng đã nghĩ xong làm sao để phản bác lại, nhưng tốc độ cha Sở cúi đầu nhận sai quá nhanh.
Đến mức Sở Lâm có chút không kịp đề phòng.
A? Chỉ như vậy?
Cha già không cãi nhau với anh ta?
Sở Lâm bối rối nhìn về phía Tô Cẩm.
Tô Cẩm bất đắc dĩ nói: “Hai cha con có thể có thâm cừu đại hận gì chứ?”
Sở Lâm và cha Sở mặc dù nói là cãi nhau, nhưng Tô Cẩm nhìn ra được, trên thực tế hai người đều rất quan tâm đến đối phương.
Không phải vậy thì cha Sở cũng sẽ không dứt khoát chuyển cho Sở Lâm tám mươi triệu như vậy.
Đại khái đây chính là một người dám vặt, một người cam tâm tình nguyện bị vặt.
Có điều chuyển khoản cho con của mình, việc này có thể gọi là nhổ lông dê chứ? Đại khái gọi là… Cho con trai tiền tiêu vặt? ?
Sở Lâm lẩm bẩm nói một câu: “Nể mặt sư phụ con, hôm nay con không ầm ĩ với cha nữa.”
Cha Sở im lặng chớp mắt một cái: “…” Con trai của ông ta như thế, rốt cuộc Tô tiểu thư làm sao lại đồng ý nhận Sở Lâm làm đồ đệ? ? ?
Cha Sở nhìn Sở Lâm thêm một chút, ánh mắt phức tạp còn mang theo mấy phần tìm tòi nghiên cứu.
Đại khái có khả năng… là vận khí tốt?
Hai cha con, miễn cưỡng xem như tạm thời hòa hợp rồi.
Cha Sở nhịn không được lại hỏi Tô Cẩm một câu: “Tô tiểu thư, con quỷ quấn lấy tôi kia…”
Tô Cẩm trấn an nói: “Yên tâm, người hát hí khúc kia, rất biết nói đạo lý, anh ta sẽ không lại quấn lấy ông nữa. Tôi không giống như vị Ninh đạo trưởng trước đó, cầm tiền rồi, tôi sẽ xử lý sạch sẽ mọi chuyện, sẽ không để cho ông có gì lo lắng.”
Ngay sau đó, Tô Cẩm lại lấy ra một lá bùa đưa cho cha Sở: “Sở tiên sinh, lá bùa này ông nhất định phải mang theo bên mình, ngay cả lúc tắm rửa vào buổi tối, cũng không được tháo xuống.”
Cha Sở không suy nghĩ nhiều, nói cám ơn liên tục.
Sở Lâm lại nhíu chặt mày, nếu như là lúc trước, tất nhiên anh ta không nghe ra được ý nghĩa của câu nói này.
Nhưng bây giờ, anh ta đi theo sư phụ cũng vài ngày rồi.
Mỗi lần sư phụ dặn dò như này, đều sẽ có biến cố xuất hiện.
Sở Lâm nhanh chóng suy tư.
Đảo qua đảo lại mấy câu nói kia của Tô Cẩm một lần.
Đột nhiên, nắm được một trọng điểm.
Sư phụ mới vừa nói là: ‘Người hát hí khúc kia’, năm chữ này rõ ràng rất có vấn đề.
Sư phụ tại sao phải nhấn mạnh ‘Hát hí khúc’ lên?
Chẳng lẽ ngoại trừ con quỷ hát hí khúc này, còn có con quỷ khác… ?
Sở Lâm lạnh sống lưng, kinh ngạc nhìn về phía Tô Cẩm.
Tô Cẩm hình như phát hiện ra, nhìn thẳng anh ta một cái, hai người cũng không nói thêm gì nữa, lúc rời đi, Sở Lâm hiếm khi nói nhiều thêm với cha Sở một câu: “Lời sư phụ con nói, cha làm theo là được.”
Cha Sở phối hợp gật đầu: “Ừ, cha bảo đảm bùa bất ly thân.”
Tô Cẩm vươn tay đặt lên vai Sở Lâm: “Yên tâm, không đáng ngại.”
Chuyện lần này còn chưa thực sự kết thúc, mà tiền này, nếu như cô đã nhận thì sẽ bảo đảm cha Sở bình an vô sự.
Không phải vậy, chẳng phải là tự đập vỡ bảng hiệu của chính mình hay sao?
Sở Lâm được viên thuốc an thần, tâm trạng cũng hòa hoãn đi không ít, anh ta lấy điện thoại di động ra nhìn số dư còn lại một chút, tâm trạng vô cùng đẹp đẽ.
Ngược lại là lúc nhìn thấy con số tám mươi triệu này, nghĩ đến trước đó anh ta lời thề son sắt nói với sư phụ câu kia, vặt tám mươi triệu.
Quanh đi quẩn lại, tám mươi triệu này đúng là tiến vào túi *****̉a anh ta?
Ai, sư phụ anh ta thật sự là tiên nữ hạ phàm, cứu khổ cứu nạn…
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.