Cái chết của cha Mộc 1
Buổi tối.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Mộc Khái đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, trên trán lấm tấm mồ hôi giống như vừa trải qua chuyện gì đó cực kỳ khủng khiếp, mồ hôi đầm đìa.
Ông ta không để ý tới nhiều như vậy, vội vàng xỏ giày rồi chạy ra bên ngoài.
Ông ta vừa có một giấc mơ, trong giấc mơ tượng thần mà ông ta cung phụng đột nhiên thay đổi diện mạo.
Đã thống nhất cầu được ước thấy rồi, kết quả tượng thần thế mà lại muốn ***** ông ta? Còn muốn lấy đi linh hồn của ông ta nữa!
Giấc mơ này rõ ràng không phải là dấu hiệu tốt.
Mộc Khái suy nghĩ, có phải do ban ngày mình cầu nguyện quá nhiều lần nên tượng thần mới không vui không…
Hoặc có thể khi ông ta cung phụng tượng thần, lại chưa đủ thành tâm?
Ông ta bước tới căn phòng nơi đặt tượng thần, không nói hai lời, lập tức cung kính quỳ xuống trước mặt tượng thần nói: “Thần tôn, nếu tôi có lời nào nói sai kính xin ngài đừng trách móc cũng đừng so đo. Sau này, tôi sẽ hết lòng thành kính ngài…”
Cũng không biết vì sao ông ta cảm thấy tâm thần không yên, có lẽ chuyện Tô Cẩm mang Mộc phu nhân đi đã khiến ông ta ý thức được một số việc không phải hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của mình.
Nghĩ vậy, Mộc Khái lại lặp lại tâm nguyện của mình thêm một lần nữa.
“Thần tôn, nhất định ngài phải phù hộ tôi đạt thành tâm nguyện! Về phần ác quỷ kia và Tô Cẩm, cho dù chết vào tay ai cũng được, chỉ cần bọn họ chết!”
Chỉ trách ban ngày ông ta quá bất cẩn.
Cũng trách Tô Cẩm đột nhiên xuất hiện, nếu không thì con ác quỷ kia đã sớm giải quyết xong rồi.
Bây giờ ông ta cũng không quan tâm có thể tự tay giải quyết ác quỷ kia không, chỉ cần bọn họ chết càng sớm càng tốt thì ông ta liền yên tâm.
Ngay sau đó, Mộc Khái nhìn thấy phía trên tượng thần phát ra hồng quang nhàn nhạt.
Lập tức Mộc Khái ý thức được đây chính là Thần tôn hiển linh!
Ông ta vô cùng vui sướng, liên tiếp dập đầu lạy ba cái: “Thần tôn giúp tôi! Thần tôn giúp tôn! Thiên Uyên Thần Tôn, phổ độ chúng sinh…”
Một lát sau.
Mộc Khái bước ra khỏi phòng.
Ông ta vui vẻ bước vào trong phòng ngủ.
Ông ta đã đạt thành giao dịch với Thần tôn, nói không chừng sáng sớm ngày mai sau khi ông ta thức dậy sẽ nhận được tin Tô Cẩm đã chết!
Ngay khi còn cách phòng ngủ một bước chân, đột nhiên trong lòng ông ta cảm thấy đau đớn, toàn thân giống như cảm nhận được nỗi đau khi linh hồn bị rút ra.
Ông ta lảo đảo mấy bước, trước mắt bỗng nhiên tối sầm.
…
Cùng lúc đó.
Tô Cẩm ở trong khách sạn, khẽ cong môi nói: “Mộc phu nhân, bà có thể yên tâm đi đầu thai được rồi.”
Mộc phu nhân ở trong góc nghe được lời Tô Cẩm nói đột nhiên ngẩng đầu lên, có lẽ bởi vì biên độ động tác quá lớn nên đầu bị lệch thẳng sang một bên.
Lục Chi Ninh vừa mở mắt nhìn thấy cảnh tượng này, sợ đến mức suýt ngất xỉu.
Thật đúng là…kích thích!
Anh ta sợ hãi thu mình lại trên ghế sô pha, yên lặng làm giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Mộc phu nhân đỡ đầu mình thẳng lại, kích động đi tới bên cạnh Tô Cẩm: “Tô quán chủ, ý của cô là…kẻ thù của tôi đã chết rồi sao?”
Tô Cẩm gật đầu: “Đúng vậy, Mộc Khái đã chết rồi.”
Ánh mắt cô nhìn về phía xa.
Thế nhân ngu muội, luôn cho là trên đời này có chuyện cầu được ước thấy.
Lại chẳng biết rằng, giao dịch với tà vật sẽ chỉ khiến bản thân mình rơi vào vực thẳm không thể tự thoát ra.
Mộc Khái hết lần này đến lần khác tự tìm đường chết, thậm chí còn không gắng được ba ngày, chỉ ngắn ngủi hai ngày thôi ông ta đã thành công tìm được đường chết, thậm chí còn phải bỏ cả một nửa tài sản Mộc gia ra ngoài.
Chuyện này, thật sự rất có ý tứ.
Mộc Khái có thể trở thành một ví dụ điển hình về vùng vẫy giãy chết.
Mộc phu nhân nghe được tin tức của Mộc Khái, trong lúc nhất thời vừa mừng vừa hận.
Bà ấy không thể bày tỏ được cảm xúc của mình lúc này, chỉ biết dập đầu quỳ lạy cảm ơn Tô Cẩm.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.