Ban đầu, Tô Vân định bụng sẽ không ăn gì trong lúc bàn chuyện, phải tỏ ra là một người đàm phán chín chắn, điềm tĩnh.
Nhưng khi các món được dọn lên, nhìn sắc, ngửi hương, nếm vị… món nào cũng hoàn hảo. Cô lập tức đổi ý. Vẫn là ăn cơm trước cho chắc.
Dù sao thì con người là sắt, cơm mới là thép, không ăn một bữa thì đói đến choáng váng.
Thật ra nguyên nhân chính là… món ăn quá thơm, vừa nhìn đã thấy ngon, mà ăn vào thì đúng là ngon thật.
Cô ăn rất nhã nhặn, nhưng tốc độ thì lại rất nhanh. Nhìn thế nào cũng giống một con chuột hamster đang nhồi má đầy thức ăn, miệt mài tiêu diệt từng món một.
Trên mặt Thẩm Yến lộ ra chút biểu cảm dịu dàng, trong mắt cũng ánh lên nụ cười nhàn nhạt.
Anh vẫn luôn cho rằng con gái đều như Thẩm Viên: ăn thì nhỏ nhẹ, nhấm nháp từng miếng một, một bữa ăn kéo dài như ba năm, chỉ để giữ dáng.
Nhưng Tô Vân thì khác. Cô ăn rất nhanh, đến lúc xong bữa, chỉ cầm khăn ướt lên lau miệng vài cái. Dưới động tác vô tình vuốt nhẹ, làn môi cô bỗng trở nên đỏ mọng hẳn lên.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, mở lời: “Được rồi, nói đi, anh muốn đặt loại phù gì? Cụ thể cần công dụng thế nào?”
Ánh mắt Thẩm Yến sâu thẳm, vừa dùng khăn ướt lau từng ngón tay, vừa nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi mới chậm rãi đáp: “Phù bình an. Năm cái.”
Tô Vân khẽ lắc đầu. Xét thấy đối phương rõ ràng không hiểu gì về ngành nghề của cô, nên cô kiên nhẫn giải thích: “Làm ăn bây giờ ai cũng biết phải chọn đúng phân khúc, phù cũng vậy thôi. ‘Bình an’ là một phạm trù quá rộng, loại phù này vừa khó vẽ, lại dễ bị hiểu nhầm, nên phí làm sẽ khá cao.”
Cô nói rất chân thành, bởi dù sao cũng xem anh là ân nhân cứu mạng, nên có gì nói nấy.
“Chi bằng lấy năm lá Khư Ách phù* đi. Hiệu quả cũng gần giống phù bình an, nhưng giá sẽ rẻ bằng một nửa.”
*“Khư ách phù” (祛厄符) là một loại bùa trừ xui, hóa giải tai ương trong văn hóa tâm linh Á Đông, đặc biệt thường thấy trong Đạo giáo hoặc các truyện tu tiên, huyền huyễn. Là loại phù chuyên dùng để trừ tà, hóa giải tai họa, vận đen, xua đuổi xui rủi. Nó thường được dùng để bảo hộ cá nhân, giữ cho người sử dụng không bị vận hạn bủa vây, tránh tai bay vạ gió, gặp dữ hóa lành.
Nghe vậy, Thẩm Yến khẽ gõ tay lên mặt bàn gỗ, giọng trầm thấp vang lên: “Nghe theo cô hết.”
Lúc này, trợ lý riêng Đường Phái vừa ăn xong đã nhanh chóng bước tới, tiếp quản phần trao đổi còn lại.
Trước mắt, họ đặt cọc trước 1 triệu tệ, phần còn lại sẽ thanh toán sau khi hoàn thành.
Sau khi thống nhất sẽ giao phù trong ba ngày tới, Tô Vân liền tạm biệt Thẩm Yến.
Cả hai chỉ nhàn nhạt gật đầu xem như chào nhau, không thân thiết nhưng cũng đủ lịch sự. Dưới nụ cười niềm nở của trợ lý riêng Đường Phái, Tô Vân bước xuống xe.
Dù Thẩm Yến có vẻ lạnh lùng, nhưng lại rất đủ lễ nghi, khiến cô có ấn tượng khá tốt về anh.
Khi về tới cổng khu chung cư, còn chưa kịp bước vào, cô đã thấy một dáng người quen thuộc đang dựa vào gốc cây, lim dim ngủ gật.
“Anh cảnh sát?”
Tô Vân kinh ngạc gọi một tiếng.
Cô nhìn thấy màu đỏ trên sợi chỉ nhân duyên quanh tay hắn đã nhạt đi rõ rệt. Đúng như dự đoán, nguy cơ hẳn đã qua.
Đối phương khẽ run lên một chút rồi mới mở mắt. Ánh mắt anh ta trong vắt, mang theo chút mờ sương vừa tỉnh ngủ, thoáng chốc trông lại có chút ngây ngô đáng yêu.
“Cho phép tôi tự giới thiệu một chút, tôi tên là Bành Gia Cương. Hôm qua… cảm ơn cô.”
Nói tới đây, vành mắt anh ta hơi đỏ lên.
Chuyện xảy ra ngày hôm qua quả thật rất kỳ lạ. Ban đầu, anh ta không để tâm đến những lời cô nói lắm, nhưng sau đó vẫn luôn nhớ lời nói đó. Càng nghĩ lại càng cảm thấy day dứt, thế là… cuối cùng anh ta đã gọi cho bạn gái.
Ai mà ngờ, chỉ trong lúc đứng ven đường nghe điện thoại, anh ta lại nghe bạn gái hét lên một tiếng hoảng hốt. Sau khi hỏi kỹ mới biết, ở ngay ngã tư có đèn giao thông phía trước vừa xảy ra tai nạn: một chiếc xe tải lớn bị lật.
Nếu không phải vì cô ấy nhận được cuộc gọi của anh ta, bình thường chắc chắn đã chạy xe đúng giờ như mọi khi. Mà nếu đúng như thế, lúc chiếc xe lật, rất có thể cô ấy đang dừng ngay bên cạnh xe tải.
Nghĩ đến đó, anh ta không khỏi thấy lạnh cả sống lưng. May mắn là lần này, người yêu anh ta chỉ bị hoảng sợ, không cẩn thận trượt chân ngã nhẹ, trầy một chút ở cánh tay.
Chuyện này khiến Bành Gia Cương nghĩ mãi không thôi. Anh ta cố ý đến gặp Tô Vân để nói một lời cảm ơn. Nếu không có lời nhắc vu vơ của cô hôm đó, có lẽ giờ anh ta cũng không biết mình sẽ thế nào.
Tô Vân nghiêng đầu nhìn anh ta, khẽ bật cười: “Ở hiền gặp lành thôi, chỉ là một chút hồi báo nho nhỏ, anh không cần để trong lòng mãi làm gì.”
Nói thật, với tình trạng hôm qua của cô, việc một cảnh sát giao thông như anh ta chủ động giúp đỡ vốn nằm trong trách nhiệm. Vậy mà họ vẫn sẵn lòng ra tay, cô thật sự cảm kích.
Lúc này, Bành Gia Cương mới hơi rướn người lại gần, có chút ngượng ngùng gãi đầu. Trông anh ta như đang rất khó mở lời, do dự mãi, cuối cùng mới nói: “Có thể... thêm WeChat không? Sau này còn tiện liên lạc.”
Vừa dứt lời, trông anh ta càng lúng túng hơn. Hai bàn tay to xoa vào nhau liên tục, sốt ruột đến mức giống như đang cố đuổi ruồi.
Tô Vân hơi nhướn mày, ý là: không thành vấn đề.
Mới tỉnh lại mấy ngày ngắn ngủi, Tô Vân đã phát triển được hai khách hàng tiềm năng, đúng là "thu hoạch đầy tay".
Nhìn thông báo 1 triệu đã vào tài khoản, cô không kìm được mà nheo mắt cười vui vẻ. Ở thành phố đất chật người đông này, giá nhà luôn ở mức trên trời, khu tốt gần ga tàu điện ngầm, giá chung cư cũng chỉ khoảng 30.000 tệ/m².
Những căn chung cư dạng này thường có diện tích dao động từ 25 đến 45 mét vuông. Tô Vân dự định mua căn 45m², có một phòng ngủ, một phòng khách, một bếp và một nhà vệ sinh. Với điều kiện hiện tại, xem như là lựa chọn khá lý tưởng.
Nếu mua loại nhà đã hoàn thiện sẵn để bàn giao ngay, thì giá mỗi mét vuông chỉ tăng thêm khoảng hơn 2.000 tệ, một con số có thể chấp nhận được. Quan trọng là tiết kiệm được bao nhiêu công sức: khỏi cần lo sửa sang, chọn nội thất, thông gió xong là có thể dọn vào ở ngay.
Cô nghĩ đến đây, cảm thấy như vậy là hợp lý nhất, cứ quyết định thế đi.
Nghĩ tới việc này, Tô Vân vẫn quyết định báo một tiếng với Đường Phái, nhờ anh ta giúp cô chạy việc.
Tất nhiên, cô tuyệt đối không định nói rằng bản thân quá lười, không muốn dính vào mấy chuyện lặt vặt kiểu đó.
Vừa nhắn tin với trợ lý trên WeChat, đối phương phản hồi rất nhanh, dứt khoát đồng ý ngay. Lúc này Tô Vân mới khẽ mỉm cười hài lòng.
Cô lấy ra tờ giấy ghi chú mới mua màu huỳnh quang cùng một cây bút cùng màu, bắt đầu tùy tiện vẽ nguệch ngoạc vài nét.
Kiếp trước, cô đã dành suốt mười năm chỉ để vẽ bùa. Đúng vậy, mười năm – chẳng cần làm gì khác ngoài việc viết phù triện.
Phù triện, đúng như tên gọi, là dùng lối chữ triện nhỏ viết lên mặt bùa. Khi được rót linh lực vào, phù sẽ có những công dụng kỳ diệu.
Lấy triện làm gốc, linh khí làm dẫn, phù triện chính là cầu nối giữa con người và trời đất.
Với lượng linh lực mà cô tích lũy được hiện giờ, mỗi ngày cũng chỉ vẽ được tối đa năm lá bùa, không thể nhiều hơn.
Quá trình vẽ bùa cũng đồng thời là quá trình tu luyện, cần tập trung tinh thần, nín thở giữ khí. Mỗi lần linh lực trong cơ thể cạn kiệt, sau khi khôi phục lại, cô có thể cảm nhận rõ ràng nó trở nên dày đặc hơn một chút, như thể đang từng bước mạnh lên.
Hài lòng thu bút lại, Tô Vân nhìn năm lá bùa trước mặt, cảm giác thân thiết cứ như đang nhìn đám bảo bối của mình vậy.
Hai triệu tệ chứ ít gì, ai mà không thấy quý?
Trong phòng vẫn còn đầy dấu vết của nguyên chủ, Tô Vân kéo một chiếc ghế ra ban công, tính tối nay sẽ ngồi thiền ở đó để bù linh lực, ổn định lại tinh thần.
Cô bỗng thấy nhớ tấm đệm làm từ hương bồ kiếp trước: tơ vàng tĩnh tâm, lót bằng chồi non, vừa mềm mại vừa êm ái.
Ngồi thiền nhập định trên đó đặc biệt dễ chịu, thân tâm đều yên ổn.
…
Sáng sớm hôm sau, cô vẫn nhớ rõ mình còn phải đi học. Sau khi hấp thu phần khí mây tía linh khí nhất trong trời đất, cô mặc đồng phục, đeo chiếc kính gọng to mà cô tự mua lên, kiểu dáng đang hot trên mạng.
Tay trái cầm ly sữa đậu nành, tay phải cầm bánh quẩy, cô ung dung đi về phía trường học.
Đi đến cổng trường, Tô Vân mỉm cười rạng rỡ, vẫy tay chào bác bảo vệ đang kinh ngạc nhìn mình, rồi giữa ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, cô thong thả quay về lớp học.
Phía sau lưng là những tiếng thì thầm to nhỏ, đủ kiểu bàn tán: “Đó vẫn là hoa khôi trường à? Sao trông lại xinh hơn hẳn vậy trời?”
“Chắc là đúng rồi, nhìn giống lắm.”
“Bình thường trông cứ u ám nặng nề, giờ thì như lột xác, ăn phải thuốc tiên à?”
“Kệ người ta đi. Dù là kiểu trong sáng hay quyến rũ, thì cũng có người mê tít thôi.”
“Dù sao thì người ta vừa có nhan sắc, vừa có hậu thuẫn gia đình, nhiêu đó đủ sống cả đời không lo rồi.”
Tô Vân nghe thấy những lời ám chỉ đó, thì hiểu ngay: hình như nguyên chủ học hành chẳng ra sao.
Nhưng không sao, bây giờ đã là cô rồi.
Chỉ là, cô không hiểu lắm cái cách gọi “gia thế đủ ăn cả đời” là sao. Trong ký ức cô nhận được, quan hệ thân thích của nguyên chủ thưa thớt, tài sản chỉ có mỗi căn hộ và khoản sinh hoạt phí mười nghìn tệ mỗi tháng.
Cái gọi là “gia thế như vậy”, nếu muốn ăn cả đời, thì chỉ có thể là... đói chết thôi.
Đang mải suy nghĩ vẩn vơ, Tô Vân đặt cặp sách lên bàn học. Bên cạnh, một cô nàng xinh xắn lập tức nghiêng người sang, cười hì hì lục lọi cặp của cô.
“Vân Vân yêu quý ơi, hôm nay mang theo gì ngon cho tớ không?”
Người vừa nói là Điền Hiểu Kỳ. Cô ấy trông vô cùng dễ thương, đôi mắt to tròn, gương mặt cũng tròn tròn như bánh bao, cười lên là lộ ngay hai lúm đồng tiền cực kỳ ngọt ngào.
Điền Hiểu Kỳ lục tới lục lui một hồi, rồi phụng phịu bĩu môi: “Sao hôm nay lại chẳng có gì thế?”
Tô Vân chỉ gật đầu, rồi đóng cặp sách của mình lại.
Cô biết vì sao Điền Hiểu Kỳ lại lục cặp mình thành thạo đến thế, chẳng phải là vì cô nàng đã quen thế từ trước hay sao.
Nguyên chủ trước đây là kiểu tiểu thư thích khoe khoang, mỗi lần đến trường đều mang theo một đống quà vặt cao cấp ngoại nhập. Nhưng vì sợ béo, cô ấy chẳng bao giờ ăn, chỉ toàn đưa cho bạn cùng bàn Điền Hiểu Kỳ thưởng thức hộ.
Nói ra cũng khiến người ta ganh tị, vì dù thuộc dạng người hơi mũm mĩm, Điền Hiểu Kỳ lại rất có sức hút. Cả người tròn tròn mềm mại, lại thêm khuôn mặt nhỏ nhắn, khiến vẻ dễ thương càng thêm nổi bật.
Lúc này còn sớm, tiết tự học vẫn chưa bắt đầu, Điền Hiểu Kỳ lại thò người sang thì thầm đôi ba câu chuyện phiếm.
“Diệt Tuyệt sư thái bảo mai kiểm tra đấy, cậu chuẩn bị xong chưa?”
Nói đến đây cô nàng không nhịn được mà rên rỉ một tiếng. Một giáo viên mà bị gọi là “Diệt Tuyệt sư thái” thì chắc chắn không phải dạng hiền lành gì, nghiêm khắc đến mức ai cũng sợ.
Nhưng Tô Vân lại cảm thấy không tệ lắm. Vị giáo viên đó tuy có phần dữ dằn, khiến học sinh trong lớp ai cũng sợ xanh mặt, nhưng vì thế mà khi học ai cũng tập trung hơn hẳn, thành tích môn đó dĩ nhiên cũng cao hơn rõ rệt.
Khi hai người đang thì thầm nói chuyện, Trương Giai Kỳ ngồi hàng ghế phía trước bất ngờ quay lại, cười lạnh rồi lên tiếng: “Không muốn học thì về nhà! Làm gì mà ảnh hưởng người khác thế?”
Trương Giai Kỳ là kiểu học sinh luôn đạt thành tích cao, nhưng lần kiểm tra tháng này lại thất bại ngoài mong đợi, điểm không như ý. Kết quả là cô ta bị chuyển xuống ngồi ở dãy bàn phía sau - chỗ tập trung đủ loại học sinh có thành tích trung bình và thấp. Môi trường học ở đây tất nhiên là khác xa với khu “trung tâm” nơi các học sinh xuất sắc ngồi – cả về thái độ lẫn không khí học tập.
Trương Giai Kỳ đã khó chịu từ lâu, nhưng vẫn không tìm được điểm yếu nào để bắt bẻ Tô Vân.
Điều khiến cô ta bực nhất chính là: chỉ cần Tô Vân xuất hiện, mọi ánh nhìn trong lớp sẽ lập tức dồn về phía cô ấy, chưa bao giờ nhìn mình.
Không ngờ Tô Vân lại mỉm cười nhẹ nhàng lên tiếng, thái độ chẳng hề tức giận mà còn trông như đang trêu đùa: “Chỗ tôi có bùa độ ách*, cô có muốn không? Một tờ chỉ một trăm thôi.”
*Bùa độ ách (度厄符) là một loại bùa xuất phát từ Đạo giáo, có thể hiểu nôm na là bùa hộ mệnh trừ tai giải nạn, giúp người mang nó tránh được xui xẻo, tai nạn, vận hạn xấu trong đời thường hoặc trong các kỳ thi, công việc, bệnh tật, tai họa bất ngờ,…
Phải biết rằng loại bùa độ ách này, cô đã bán cho Thẩm Yến với giá 500.000 tệ một lá. Nay rao 100 tệ, đúng là giá “nhảy lầu (rớt giá)” còn hơn cả thanh lý.
Hiển nhiên, Trương Giai Kỳ không muốn nhận chút “ân huệ” nào từ cô. Nghe xong lời đó, cô ta hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt đầy khinh thường: “Thời đại nhà Thanh sớm sụp đổ rồi đấy, chị gái à.”
Có vẻ vẫn chưa hả giận, Trương Giai Kỳ còn cố ý quay đầu lại nói lần nữa, giọng mỉa mai đầy châm biếm: “Nhà Thanh đã sụp từ lâu rồi, tỷ tỷ ơi. Đừng lấy mấy thứ phong kiến mê tín đó ra lừa người khác nữa.”
Tô Vân nhún vai, vừa xoay bút vừa cười nhạt: “Được thôi. Vậy thì hết cách với cô.”
Khi linh khí bắt đầu hồi phục, thời gian đầu kéo dài cả nghìn năm. Trong đó, có 200 năm là thời kỳ dị thường, 300 năm đầy hỗn loạn, và phải mất thêm vài trăm năm nữa thì thế giới mới dần ổn định trở lại.
Dấu hiệu rõ rệt nhất của sự thay đổi chính là, trong nhân gian bắt đầu xuất hiện rất nhiều yêu quái, ma quỷ và những sinh vật kỳ lạ.
Người ta thường nói, con người là “con cưng” của Thiên Đạo. Nhưng trong giai đoạn linh khí phục hồi, những sinh vật không phải người mới thật sự được thiên nhiên ưu ái.
Lúc Trương Giai Kỳ quay lại nhìn, Tô Vân mỉm cười với cô ta một cách rất chân thành. Nhưng trong mắt Trương Giai Kỳ, nụ cười đó chẳng khác gì đang chế giễu mình, nhìn càng thêm khó chịu.
Cô ta bực tức nói với bạn cùng bàn: “Cậu biết không, Tô Vân dám đòi mình một trăm đồng chỉ để bán một tờ bùa đấy! Trời ơi, định cho mình uống nước bùa chắc?”
Điền Hiểu Kỳ ở bên cạnh nghe mà không chịu nổi, lẩm bẩm: “Không mua thì thôi, ai ép đâu. Cậu không lấy thì để tôi!”
Nói rồi cô ấy rút ra một trăm đồng, đưa cho Tô Vân và vui vẻ nhận lấy một lá bùa nhỏ hình hồ ly từ tay cô. Sau đó còn quay sang làm mặt xấu với Trương Giai Kỳ: “Lêu lêu, cậu muốn cũng không được đâu nha~”
Trương Giai Kỳ tức đến đỏ cả mắt, giọng gần như bật khóc: “Ai thèm chứ! Cậu đúng là quá đáng. Cả đời này tôi cũng không thèm!”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.