Ban đầu, Tô Vân định bụng sẽ không ăn gì trong lúc bàn chuyện, phải tỏ ra là một người đàm phán chín chắn, điềm tĩnh.
Nhưng khi các món được dọn lên, nhìn sắc, ngửi hương, nếm vị… món nào cũng hoàn hảo. Cô lập tức đổi ý. Vẫn là ăn cơm trước cho chắc.
Dù sao thì con người là sắt, cơm mới là thép, không ăn một bữa thì đói đến choáng váng.
Thật ra nguyên nhân chính là… món ăn quá thơm, vừa nhìn đã thấy ngon, mà ăn vào thì đúng là ngon thật.
Cô ăn rất nhã nhặn, nhưng tốc độ thì lại rất nhanh. Nhìn thế nào cũng giống một con chuột hamster đang nhồi má đầy thức ăn, miệt mài tiêu diệt từng món một.
Trên mặt Thẩm Yến lộ ra chút biểu cảm dịu dàng, trong mắt cũng ánh lên nụ cười nhàn nhạt.
Anh vẫn luôn cho rằng con gái đều như Thẩm Viên: ăn thì nhỏ nhẹ, nhấm nháp từng miếng một, một bữa ăn kéo dài như ba năm, chỉ để giữ dáng.
Nhưng Tô Vân thì khác. Cô ăn rất nhanh, đến lúc xong bữa, chỉ cầm khăn ướt lên lau miệng vài cái. Dưới động tác vô tình vuốt nhẹ, làn môi cô bỗng trở nên đỏ mọng hẳn lên.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, mở lời: “Được rồi, nói đi, anh muốn đặt loại phù gì? Cụ thể cần công dụng thế nào?”
Ánh mắt Thẩm Yến sâu thẳm, vừa dùng khăn ướt lau từng ngón tay, vừa nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi mới chậm rãi đáp: “Phù bình an. Năm cái.”
Tô Vân khẽ lắc đầu. Xét thấy đối phương rõ ràng không hiểu gì về ngành nghề của cô, nên cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-lao-man-cap-xuyen-ve-roi/2763890/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.