Mấy chuyện kiếm fame hay gây ồn ào để moi tiền, Tô Vân xưa giờ chưa từng làm.
Tinh quái chờ một hồi, thấy cô im lặng mãi, bèn hơi thất vọng rồi nhỏ giọng hỏi:
“Vậy… Thịnh Dĩnh được không?”
“Ừ, cũng được.”
Được cô gật đầu đồng ý, Thịnh Dĩnh lập tức cong môi cười, nụ cười mềm mại kia khiến đám bạn vừa nãy còn sợ nó chết khiếp giờ đều mặt đỏ tía tai.
Yêu quái này sinh ra đã biết cách dụ người, chỉ cần hơi liếc mắt, hơi mỉm cười là đủ khiến không khí rối loạn.
Tô Vân thấy vậy càng bực, cầm Đạo Bút gõ nhẹ lên vai cậu ta, mặt lạnh nói: “Đứng cho đàng hoàng, ngồi cho ngay ngắn! Bớt bày trò đi!”
Trong đầu cô thì đang tính sẵn: Tên này đưa đi quân đội rèn giũa một phen, mai mốt cũng coi như có người hữu dụng bên cạnh.
Điền Hiểu Kỳ lúc này mới lấm lét lại gần, lí nhí hỏi: “Vân Vân, rốt cuộc… cái này là cái gì vậy?”
Chuyện này vốn không có gì phải giấu, sau này bọn họ cũng phải quen dần, Tô Vân liền kể đơn giản hết từ đầu đến cuối cho nghe.
Nói xong, cả phòng karaoke lặng như tờ. Mấy đứa bạn mặt đứa nào đứa nấy như bị sét đánh, thi đại học sắp tới nơi mà lại nghe vụ yêu quái, đạo thuật, ai mà nuốt trôi ngay được.
Tô Vân nghĩ nghĩ, thấy đúng là hơi quá sức tiếp nhận, bèn tiện tay phẩy nhẹ một cái, dán cho mỗi đứa một lá phù an thần. Chuyện này chúng nó vẫn sẽ nhớ, nhưng mơ mơ hồ hồ như nằm mơ, không sợ quá cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-lao-man-cap-xuyen-ve-roi/2763900/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.