Điền Hiểu Kỳ phấn khích đến mức nhảy dựng lên: “Ba mươi ngàn rồi a a a a a a!”
Mới có một tiết học trôi qua thôi mà, nhan sắc của Tô Vân đúng là đại sát khí!
Trương Giai Kỳ ngồi phía trước nghe tiếng xôn xao, tò mò quay lại hỏi: “Gì đấy, các cậu bàn gì mà vui thế?”
Điền Hiểu Kỳ lúc này vô cùng hưng phấn, kéo Trương Giai Kỳ lại rồi thao thao kể hết mọi chuyện, cuối cùng còn kiêu ngạo kết luận: Fan của Tô Vân sớm muộn gì phá mốc chục triệu cho coi.
Trương Giai Kỳ vừa nghe vừa gật gù, trong lòng đầy tự hào. Trong mắt cô ta, nữ thần của mình tất nhiên là người tuyệt nhất thế gian, đáng để được nâng niu chiều chuộng.
Nhưng có người vui thì cũng có kẻ ganh tị.
“Chà chà, mới thế mà dám nhận là mình à? Mấy cái clip kia toàn thấy bóng lưng, mặt mũi còn chẳng lộ hẳn ra cơ mà.”
“Thì tự tin vào nhan sắc thôi, nghĩ mình đẹp thì cái gì cũng nhận được hết.”
“Há há há, nếu cậu có cái mặt đấy, cậu cũng nhận bừa cho tôi xem.”
“Ơ kìa, mới nổi chút xíu đã bị chụp lén à? Hay là chiêu trò kiếm fame kiếm tiền đấy chứ gì…”
“Chuẩn rồi, tiêu tiền kiểu đó thì đại gia nuôi không xuể đâu.”
Tiếng xì xào rì rầm vang lên khắp góc lớp, giọng thì nhỏ nhưng câu nào câu nấy đều đầy gai móc. Điền Hiểu Kỳ nghe xong, mắt đỏ hoe, tức đến run người mà chẳng biết phải cãi nhau với ai cho hả.
Tô Vân chỉ khẽ kéo tay cô bạn, cười hờ hững như không: “Được rồi, trời muốn mưa, mẹ muốn gả chồng, ai muốn nói gì thì cứ để họ nói.”
(Ý của Tô Vân là “Mấy chuyện miệng thiên hạ mình quản không nổi, thôi kệ họ đi.”)
Dù gì thì ai nói xấu cô cũng tự rước xui xẻo vào người thôi, trình độ cũng không cao siêu gì, kiểu ra đường cũng té sấp mặt, uống nước cũng sặc, muốn yên ổn cũng khó.
Điền Hiểu Kỳ vẫn thấy ấm ức, lí nhí than: “Bọn nó không nên nói cậu như thế…”
Nói hay không thì cũng thế thôi, miệng mọc trên mặt người ta, ai quản được.
Nhưng nhìn cô bạn cùng bàn kiểu ấm ức, mắt sắp ngân ngấn khóc, Tô Vân nhịn không nổi nữa. Cô đứng dậy, bước thẳng tới trước mặt con bé vừa nãy buông lời chua ngoa nhất.
Không nói không rằng, Tô Vân gõ gõ mặt bàn, giọng đều đều nhưng nghe là biết sắp có chuyện: “Tô Phỉ, mày dám lặp lại câu vừa rồi không?”
Vừa nói, cô vừa cúi sát mặt xuống. Khuôn mặt trắng trẻo, nét nào ra nét đó, càng lúc càng gần, hơi thở lạnh tanh phả lên mặt Tô Phỉ, áp lực bủa vây làm cô nàng to béo kia run rẩy như sắp khóc.
Nghe tên thì bánh bèo dễ thương vậy thôi, chứ Tô Phỉ nặng cũng phải gần trăm rưỡi cân, dáng lại cao, ngồi ì ra đó nhìn như bức tường thịt.
Nhưng trước mặt người gầy tong teo như Tô Vân, mà chỉ một ánh mắt thôi, cũng đủ làm Tô Phỉ nuốt nước bọt cái ực, lưng lạnh toát. “Cậu… cậu định làm gì…”
“Phải hỏi mày trước đấy.”
Tô Vân đứng thẳng người, liếc xuống, giọng nhạt như không: “Sao? Quên rồi hả, tao là ai?”
Tô Phỉ mặt cắt không còn giọt máu, tay siết chặt thành nắm đấm để trên bàn. Mấy hôm nay thấy Tô Vân hiền hiền, ai ngờ cái gien “chị đại” vẫn còn nguyên đấy chứ đùa.
Tưởng dễ bắt nạt chắc?
“Xin lỗi… xin lỗi cậu…”
Tô Phỉ cắn răng, nước mắt lưng tròng, khóc tu tu như đứa con nít bị bắt nạt.
Tô Vân cong môi, cười khẩy, phun ra đúng một chữ: “A.”
Tô Vân chỉ để lại một tiếng “A” đầy ẩn ý rồi mới thong thả quay lại chỗ ngồi. Vừa ngồi xuống đã thấy Điền Hiểu Kỳ ôm má, mắt long lanh nhìn cô như nhìn siêu anh hùng.
Tô Vân khẽ xoa mấy sợi tóc mềm của con bé, rồi cúi đầu lật đề tập trung làm bài.
Còn chưa đầy ba tháng nữa thi đại học, không gấp không được.
“Ngày mai được nghỉ, cậu có muốn đi hát karaoke không?”
Điền Hiểu Kỳ ghé sát, giọng nhỏ xíu rủ rê.
Chỉ là hai chữ “hát karaoke” vừa thốt ra, Tô Vân đã nghiêng mắt nhìn sang. Từ bé tới giờ cô còn chưa bước chân vào cái chốn gọi là KTV bao giờ.
“Được.”
Vừa nghe cô đồng ý, Điền Hiểu Kỳ cười tít mắt, vui như mở cờ trong bụng.
Ngày mai chính là sinh nhật cô bé này, nhưng ngại không dám nói thẳng, đành lượn lờ rủ rê như thế. May mà Tô Vân gật đầu, thế là hạnh phúc cười như ngốc luôn.
Trương Giai Kỳ ngồi trước giờ vẫn hóng chuyện, nghe xong thì xoay người lại, rụt rè hỏi: “Tớ… tớ đi cùng được không?”
Điền Hiểu Kỳ chớp mắt nhìn cô nàng, hơi khó hiểu: “Tớ đặt phòng cả lớp mà, ai rảnh thì cứ tới thôi.”
Câu này nghe thì bình thường, nhưng lại đâm trúng tim Trương Giai Kỳ, làm cô nàng gượng cười, mặt hơi cứng lại.
Trong bụng đã dự tính rồi nên thời gian trôi cái vèo, chớp mắt đã tới ngày hẹn.
Điền Hiểu Kỳ đứng ngoài cửa phòng karaoke, cứ dán mắt lên kính nhìn ra ngoài. Người khác thấy lạ, hỏi cô đang đợi ai, cô chỉ cười mà không nói.
Rất nhanh, một bóng người quen thuộc xuất hiện. Hai mắt Điền Hiểu Kỳ lập tức sáng rỡ như đèn pha.
“Ở đây nè! Ở đây!”
Cô bé vẫy tay lia lịa, hưng phấn đến mức suýt nhảy cẫng lên.
Tô Vân bước lại gần, nhìn thấy vẻ mặt phấn khích kia cũng không nhịn được bật cười: “Chúc mừng sinh nhật, Tiểu Điềm Điềm.”
“Aaaa! Cậu biết rồi hả?”
“Ừ.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào trong phòng. Bên trong, bạn bè đã tụ tập khá đông, ai cũng cầm đồ uống cười đùa ầm ĩ.
Vừa thấy Tô Vân tới, bầu không khí lập tức rôm rả hẳn. Một đám con trai thi nhau bê nước ngọt, giả vờ rót rượu chúc tụng, chen nhau đến gần, rộn ràng như cái chợ.
Tô Vân chỉ biết lắc đầu cười: con trai tuổi 18 mà, nhiệt tình và ngốc nghếch cũng đáng yêu ghê.
“Hát một bài đi, hát một bài đi!”
Ngay cả Điền Hiểu Kỳ cũng chắp tay trước ngực, mắt long lanh nhìn cô mong đợi. Tô Vân suy nghĩ một giây, chọn ngay một bài ballad ngọt ngào, lâu rồi nhưng lời vẫn nhớ mang máng.
Mấy đứa xung quanh thấy vậy thì đồng loạt móc điện thoại ra, chuẩn bị quay clip. Dù sao giờ Tô Vân cũng coi như hot face mini rồi, đăng lên thể nào cũng được bão like: “Này này này, bạn tao đấy! Ngồi cùng bàn tao đấy! Hot girl mạng chính hiệu nha!”
Bọn nó còn đang xì xầm thì cửa phòng lại có tiếng gõ nhẹ, nhân viên phục vụ đẩy xe bánh kem và mấy khay đồ ăn bước vào…
Trong thoáng chốc, cả phòng karaoke đều sững sờ. Bánh sinh nhật mười hai tầng thì không hiếm, nhưng đẹp đến mức này thì đúng là lần đầu thấy.
Hoa tươi thật, lông vũ thật, tầng tầng lớp lớp xếp lên nhau, nhìn chẳng khác gì một toà lâu đài ngọt ngào lộng lẫy.
Nhưng vẫn chưa hết. Phía sau lại có thêm phục vụ đẩy một xe quà khác vào, trên xe xếp ngay ngắn mười tám hộp quà đủ màu đủ cỡ.
Một hộp tượng trưng cho mỗi tuổi, từ một cho đến mười tám, năm nào cũng bù đủ cả.
Điền Hiểu Kỳ vừa che miệng cười khúc khích, vừa giả vờ trách yêu: “Xong xong xong, cậu chơi lớn thế này, sau này ai dám theo đuổi tớ nữa hả?!”
Nói rồi cô nàng ôm chầm lấy Tô Vân, giọng nũng nịu mềm nhũn: “Cậu phải chịu trách nhiệm đấy nha!”
Đám bạn xung quanh cũng hùa theo cười ầm lên: “Không được đâu nha, Tô Vân là của đại gia, không ai được độc chiếm!”
“Đúng đó đúng đó, không được độc chiếm!”
Giữa đám đông, bỗng có một giọng nói máy móc vang lên, nghe kĩ thì cứ là lạ. Nhưng đang ầm ĩ, chẳng ai để tâm, còn có mấy đứa bắt chước gào thêm vài câu.
Khóe môi Tô Vân khẽ cong lên. Thú vị thật, chỉ là đổi chỗ đứng một chút, thế giới này lập tức trở nên phong phú hơn hẳn.
Kiếp trước, ở thời điểm linh khí phục hồi, cũng là khung thời gian này, nhưng quanh cô chẳng hề phát hiện ra quỷ quái yêu tà gì…
Điền Hiểu Kỳ đột nhiên rùng mình, xoa xoa cánh tay, giọng run run: “Có ai bật máy lạnh không vậy? Tự nhiên lạnh muốn chết luôn…”
Cả đám bạn nhất thời im bặt. Giờ này ai mà bật máy lạnh? Nhưng bị nhắc rồi mới để ý, đúng là lạnh thật, kiểu lạnh thấm xương khó chịu.
“Thôi nào, hát tiếp đi, đừng dọa nhau chứ!” Đột nhiên cái giọng máy móc kia lại vang lên, nghe cứ rin rít như radio bắt sóng kém.
Cả phòng đồng loạt rùng mình. Có đứa gan to hơn hét lên: “Thôi đừng có chơi giọng biến đổi nữa! Ghê lắm!”
“Hì hì hì, thế à?”
Giọng nói ấy cứ như bắt chước cách nói chuyện của người, nghe càng lúc càng rõ ràng.
“Aaaa! Má ơi!”
“Cứu với! Cái quỷ gì vậy!”
“Trời đất ơi nó không có mồm mà sao nói được aaaa!!”
Ở giữa đám người, có thứ gì đó đang ngọ nguậy, lộ ra cái đầu nhỏ, mắt lấp lánh như đang suy nghĩ gì đó.
Và rồi, một cái miệng giống y hệt Tô Vân… mọc ra ngay giữa gương mặt trơn nhẵn của nó.
Nó chớp đôi mắt to, săm soi Tô Vân rất kĩ, cuối cùng ánh mắt dừng lại ngay môi cô — chỗ đẹp nhất trên mặt cô — lúc nãy nó nghe loáng thoáng hai cô gái bàn tán, bảo muốn có cái miệng xinh y chang vậy.
Tô Vân: “…”
Một con tinh quái mới sinh, ngây ngô như cục bột, trên người chẳng dính tí sát khí nào, lười bắt cũng được.
Nhưng bắt chước môi mình thì không được. Ai chẳng có chút “thần tượng riêng” chứ?
Nghĩ vậy, cô khẽ búng ra một tia “Đạo Bút” (dịch là Bút bản mệnh dài quá và cây bút này cũng không có tên riêng nên mình để là Đạo Bút cho ngắn nha),nhìn như chỉ gõ nhẹ lên trán nó, nhưng mặt mũi con tinh quái lập tức biến đổi, trở lại gương mặt gốc của nó. Quỷ mà, biến hình giỏi lắm, nhưng còn non lắm.
Tinh quái tò mò rướn người lại gần, dí sát mũi vào Tô Vân, hít hít: “Thơm quá… Ngọt quá… Muốn ăn quá đi…”
Điền Hiểu Kỳ nghe thế thì sợ phát khóc, tay cầm nguyên cái ghế nhựa giơ lên trên đầu, miệng gào như mắng giặc: “Biến đi! Biến ngay! Cái đồ quỷ chết dẫm này!!”
Trương Giai Kỳ cũng run bắn cả người, chân muốn nhũn ra mà vẫn liều mạng phối hợp với Điền Hiểu Kỳ, một trái một phải lao vào “quyết tử” với tinh quái.
Chỉ là hai cô nàng mắt nhắm tịt, vừa la vừa quơ ghế, đòn nào cũng bị tinh quái né sạch.
“A a a a a, Vân Vân… cậu có sao không đó…”
Hai cô gái run rẩy, Điền Hiểu Kỳ tay vẫn run lập cập, cái ghế suýt rơi.
Tô Vân: “…”
“Không sao đâu.”
Cô bình tĩnh xoa đầu an ủi, tiện tay điểm lên người hai đứa mỗi đứa một lá “An Thần Phù”. Vài giây sau, nét hoảng loạn trên mặt bọn họ biến sạch, tâm trạng ổn định như chưa có gì.
“A…”
Tiếng cười khẽ khàng mang chút lạnh lẽo vang ngay bên tai, Điền Hiểu Kỳ mở tròn mắt, sợ muốn khóc khi thấy con tinh quái kia chẳng bị thương tích gì, còn nghiêng đầu nhìn cô nàng đầy tò mò.
Trong một khoảnh khắc, đôi mắt đỏ ửng như mắt cáo của nó ánh lên như có ý cười, làm tim Điền Hiểu Kỳ khựng một nhịp. Cô nàng run run chân, vậy mà vẫn lấy thân che chắn trước Tô Vân: “Aaaaaa… Vân Vân… cái này… cái này không ăn được đâu…”
Tô Vân ôm trán, bất lực: mấy cái phù an thần này cô bỏ ra hơi thừa…
“Thôi, đừng dọa người ta nữa, coi chừng rước nghiệp đấy.”
Cô nhẹ giọng nói.
Tinh quái lập tức ngoan ngoãn lại, mắt cong cong như cười, giọng nhỏ mà khàn khàn: “Đã gặp nhau là duyên… người đặt tên cho ta đi.”
Cậu ta vốn là một cành hoa anh đào thành tinh, tuy là hình nam, nhưng từ đuôi mắt đến khóe mày đều mang theo vẻ mềm mại quyến rũ, cứ như chỉ cười khẽ thôi cũng đủ làm người ta nhộn nhạo trong lòng.
Cái kiểu ôn nhu, nửa ngây thơ nửa yêu mị ấy, đổi người khác thì còn dễ xiêu lòng, chứ Tô Vân chỉ liếc mắt đã chẳng buồn để tâm.
Bởi cô biết rất rõ, nếu đã mở miệng đặt tên cho cậu ta, vậy thì từ nay về sau giữa hai bên coi như buộc chặt một sợi dây nhân quả, muốn cắt cũng không cắt được.
Dính thêm một rắc rối phiền phức, chi bằng để cậu ta tự sinh tự diệt còn hơn.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.