🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Xe chạy rất êm, cảnh vật ngoài cửa sổ lướt qua vun vút.

Thẩm Yến vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng khi thấy đối phương móc ra cả bánh điểm tâm, thần kinh anh đã căng như dây đàn.

Anh lấy điện thoại ra, gửi WeChat cho Tô Vân.

Thẩm tam: Tô tiểu thư, xin hỏi cô có phát hiện điều gì bất thường không?

Gửi xong, anh giả vờ ung dung tựa lưng vào ghế, nhưng bàn tay vẫn siết chặt lá bùa, như thể chỉ cần bấu chặt nó thì mới thấy yên tâm hơn chút.

Điện thoại Tô Vân vang lên, cô lười biếng rút ra xem, nhướng mày nhìn sang bên cạnh hỏi: “Anh làm sao vậy?”

Thẩm Yến khẽ mím môi mỏng, gương mặt thoáng hiện vẻ cảnh giác. Hắn thật sự không biết mở miệng thế nào, đành tiếp tục gửi tin WeChat.

Thẩm Tam: Đồ của bạn cô... rốt cuộc từ đâu ra?

Tô Tô Tô: Cậu ta là yêu quái mà!

Thẩm Yến siết chặt điện thoại, cảm giác tam quan của mình sắp bị đảo lộn đến nơi.

Cổ họng khẽ nghẹn lại, không khí trong xe hình như cũng loãng đi mấy phần.

Thẩm Tam: Vậy cô...

Tô Tô Tô: Nuôi nhóc con thôi, yên tâm.

Nhưng Thẩm Yến thì chẳng thể nào yên tâm nổi. Suốt bữa ăn, Anh cứ bồn chồn thấp thỏm.

Anh đã quen kiểm soát mọi việc trong lòng tay. Thế nhưng bây giờ, đối diện với một thứ tồn tại vượt ngoài hiểu biết con người, anh không thể khống chế nổi.

Cảm giác bất lực ấy khiến anh vô cùng khó chịu.

Ánh mắt anh âm trầm nhìn sang Thịnh Dĩnh, kẻ kia chỉ khẽ mỉm cười, dáng vẻ điềm nhiên vô hại, khóe mắt cong cong còn mang theo chút đỏ hồng như ướt nước, liếc anh một cái đầy khinh thường và khẽ miệt thị.

Nhưng khi quay sang Tô Vân, ánh mắt lại dịu dàng ngoan ngoãn đến mức ngọt ngào chết người.

Ăn xong bữa cơm, Thẩm Yến liền đưa ra ý muốn mua bùa phòng thủ hoặc bùa tấn công.

Tô Vân nhìn ra được nét nôn nóng mà anh đang cố che giấu, nghĩ ngợi một chút rồi cũng gật đầu đồng ý.

“Năm triệu tệ mua bùa Triệu Hoán đi, có thể gọi Thịnh Dĩnh ra hỗ trợ chiến đấu, dĩ nhiên chỉ là bản sao thôi.”

Ngoài ra còn có loại Huyền Lôi Phù, uy lực đủ để quét sạch một con linh tộc mới thành hình, thật sự rất nghịch thiên.

Linh tộc vốn yếu đuối, tính tình lương thiện, hình dáng xinh đẹp, thích hòa bình, từ khi linh khí phục hồi đã trở thành loài thú cưng cực kỳ được yêu thích.

Đối với đám linh tộc đã cùng cô lớn lên, Tô Vân vẫn luôn giữ nhiều thiện cảm.

Thẩm Yến không do dự nữa: “Tôi lập tức chuyển khoản, phiền cô kiểm tra và nhận.”

Thịnh Dĩnh chẳng buồn liếc anh thêm lần nào, chỉ không vui mà rúc vào làm nũng với Tô Vân: “Không cần đâu... tôi chỉ muốn bảo vệ mình cô thôi...”

Ngón tay cậu ta khẽ chạm vào đầu ngón cô, bộ dáng nhỏ giọng làm nũng khiến người ta mềm lòng.

Tô Vân dỗ dành: “Ngoan, có tiền rồi tôi chia cho cậu một nửa, cậu còn có tiền mua nhà nữa cơ mà.”

Thịnh Dĩnh: “...”

Sét đánh giữa trời quang cũng chẳng sánh bằng cú sốc lúc này. Cậu ta bám bên cạnh Tô Vân, ban đầu quả thật muốn lợi dụng một chút, nhưng bây giờ thì một chút cũng không còn nữa.

Khi Tô Vân tu luyện, hơi thở linh khí tỏa ra còn nhanh hơn cả tốc độ cậu ta tự tu luyện. Thế thì cậu ta dọn đi để làm gì?

“Tiền bạc chỉ là thứ ngoài thân, tôi chỉ không muốn rời xa cô thôi…”

Tô Vân chỉ khẽ cười, không vạch trần. Đừng tưởng cô không biết mọi chuyện từ đầu đến cuối, lúc cô tu luyện chính là quá trình nuôi mình cũng nuôi luôn người bên cạnh, ai ở cạnh cô cũng được hưởng lợi.

Kiếp trước đám linh tộc lớn kia, đuổi cũng không đuổi đi được, chẳng phải cũng vì cái này sao?

Chỉ là… không biết sau khi cô chết, liệu có ai nhớ cô không.

Tô Vân tiện miệng nói đùa, rồi nhanh tay nhổ luôn một sợi tóc của Thịnh Dĩnh. Muốn triệu hồi cậu ta thì tất nhiên phải có thứ làm “vật dẫn”, mà tóc thì vừa dễ lấy vừa dùng được mãi, quá tiện.

Thịnh Dĩnh: ???

Bắt đầu thấy hối hận rồi.

Thẩm Yến: ???

Cũng bắt đầu thấy hối hận.

Kệ hai người kia, Tô Vân vẽ xong phù rồi tiện tay đưa cho Thẩm Yến, không buồn ngoảnh lại mà đi luôn. Hôm nay cô vẫn còn một đống đề chưa làm xong, về nhà còn phải làm cho xong.

Về đến nhà, tắm rửa xong, cô liền bật đèn ban công và bắt đầu buổi tu luyện thường ngày. Thời gian thì gấp rút, khiến cô cũng hơi sốt ruột.

Đến lúc nhập định, Tô Vân cứ có cảm giác mình quên mất chuyện gì quan trọng, nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra được.

Sáng hôm sau, cô dậy sớm như thường lệ. Vừa rửa mặt xong, Thịnh Dĩnh đã bắt đầu gọi cô ra ăn sáng.

Tay nghề nấu nướng của cậu ta thật sự không chê vào đâu được, ngon đến mức Tô Vân ăn mà chỉ muốn nuốt luôn cả lưỡi.

Đầu bếp ngoài tiệm so với cậu ta thì đúng là kém xa. Mà hay nhất là nguyên liệu nấu ăn đều do chính tay cậu ta trồng, tươi ngon miễn bàn.

Vốn là một hoa anh đào đã khai linh, Thịnh Dĩnh đúng là số một trong chuyện trồng rau, kỹ năng canh tác phải gọi là đỉnh cao.

Vừa bước vào lớp, Tô Vân đã thấy Điền Hiểu Kỳ đứng ngồi không yên, ánh mắt cứ dán chặt vào cô. Cả Trương Giai Kỳ - người luôn chăm chỉ học hành ở hàng ghế đầu - cũng không nhịn được mà ngoái lại nhìn.

Ngay cả Tô Phỉ — người mới bị cô dằn mặt hôm trước — ánh mắt nhìn cô cũng lộ rõ vẻ quan tâm.

Tô Vân hơi khó hiểu, bèn hỏi: “Sao thế?”

Điền Hiểu Kỳ vội vàng kể về chuyện trên Weibo. Lúc này cô mới sực nhớ ra: à, đúng là có chuyện đó thật.

Cô chỉ bĩu môi, khoát tay: “Kệ đi, tớ bận, không hơi đâu lo mấy chuyện vặt ấy.”

Nghĩ lại hôm qua mới kiếm được hai triệu rưỡi, tâm trạng Tô Vân càng thêm dễ chịu, chẳng thèm bận tâm đến mấy lời bàn ra tán vào trên mạng.

Còn chuyện trên mạng ầm ĩ ra sao thì Tô Vân thật sự chẳng có thời gian quan tâm. Dù sao cũng chỉ là mấy người xa lạ chưa từng gặp, quản làm gì cho mệt.

Ai ngờ Điền Hiểu Kỳ lại sốt ruột nói: “Bài bình luận đứng đầu trên Weibo của cậu nói là cô ta đã nuốt bột giặt! Nuốt rồi thì cổ họng với dạ dày chắc đau rát lắm, nhưng cô ta lại không chịu nói mình đang ở đâu. Trên Weibo cũng không để lại thông tin gì, mọi người lo lắng muốn chết luôn!”

Tô Vân ngẩn người, trong lòng hiện lên cả một đống dấu chấm hỏi: Mình chỉ post mấy câu giải đề trên Weibo thôi, sao lại kéo ra chuyện thế này?

Cô cũng lười nghĩ nhiều, trực tiếp gọi thẳng đến trung tâm chỉ huy khu 1 của thành phố Ma Đô.

“Xin chào, đây là trung tâm chỉ huy khu 1 thành phố Ma Đô, tôi có thể giúp gì cho cô?”

Tô Vân bình tĩnh nói: “Chào anh, ở phần bình luận đứng đầu Weibo của tôi có người bảo đã nuốt bột giặt, dân mạng đều đang rất lo lắng. Phiền các anh kiểm tra và xử lý giùm một chút.”

Sau khi kể rõ tình hình với trung tâm chỉ huy, Tô Vân chỉ nhún vai: “Báo nguy rồi thì cứ để họ xử lý. Nếu cô ta thật sự muốn tự tử, chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Người thực sự muốn chết…”

Câu sau, cô không nói tiếp, nhưng ai cũng hiểu.

Trong mắt Tô Vân, loại người này chỉ đang lợi dụng lòng thương hại của người khác để thu hút sự chú ý, chứ không giống người thật sự tuyệt vọng muốn chết. Người thực sự muốn tự tử sẽ lặng lẽ biến mất giữa biển người, chẳng kêu gào gây sự chú ý thế này.

Trước kia, Tô Vân từng có một người bạn. Nhìn bề ngoài lúc nào cũng tươi cười, vui vẻ cãi cọ ầm ĩ, ai ngờ một ngày lại đột ngột tự tử. Mãi đến khi cô quay lại giải quyết chuyện hậu sự, mới hiểu ra: đằng sau vẻ ngoài ồn ào đó là một tâm hồn đã tuyệt vọng từ lâu. Tất cả chỉ là vỏ bọc để che mắt người khác.

Nghĩ đến đây, Tô Vân ngẩn người ra một lát. Bên cạnh, Điền Hiểu Kỳ cũng lặng thinh theo. Với cô gái trẻ như cô ấy, đụng phải chuyện như thế này quả thật là cú sốc không nhỏ.

Tô Vân hoàn hồn, nhìn Điền Hiểu Kỳ cứ ngơ ngẩn liền bật cười: “Đừng lo, giao cho người chuyên nghiệp xử lý còn tốt hơn chúng ta tự lo.”

Điền Hiểu Kỳ gật đầu, nhưng vẫn không quên nhắc: “Nhưng mà... cậu trả lời một câu đi, không thì người ta lại bảo cậu máu lạnh vô tình đấy!”

Dưới bài đăng đang hot kia, phần bình luận đã vượt hơn một ngàn, có người cố tình dẫn hướng dư luận, bắt đầu trách cứ Tô Vân vô trách nhiệm, không quan tâm đến người nuốt bột giặt.

Tô Vân thấy vậy lại thấy buồn cười, lướt qua vài bình luận:

“Chủ bài đăng cũng lạnh lùng thật đấy, chuyện thế này mà không thèm trả lời lấy một câu.”

“Đúng vậy, xinh đẹp mà lòng dạ như rắn rết.”

“Đúng kiểu dân thành phố lớn đấy mà, tự cho mình trên cao nhìn xuống, chứ thật ra cũng chẳng tốt đẹp gì.”

“Chủ bài đăng thật tàn nhẫn, không tim không phổi, vậy mà cũng gọi là idol.”

Điền Hiểu Kỳ ngồi bên cạnh cũng cùng xem, thấy vậy tức muốn bóp điện thoại, vội an ủi Tô Vân: “Kệ bọn họ đi, toàn anh hùng bàn phím cả, có khi bây giờ mắng cậu, tí nữa lại quay sang nịnh nọt, quan tâm làm gì!”

Tô Vân chỉ nhún vai, chẳng để tâm. Tu luyện nhiều năm, người đến người đi, nhìn quen sinh ly tử biệt, lòng cô sớm đã chai sạn trước mấy câu nói gió bay này.

Đúng lúc ấy, giáo viên tiếng Anh bước lên bục giảng, mặt đen như than, đập bàn quát lớn:

“Nhìn điểm kiểm tra lần này của các người đi! Chu Vũ, em nghĩ gì đấy hả? Bình thường 120 điểm giờ còn có 100? Sao không nhân tiện làm luôn 80 cho nó bay thẳng xuống đất đi!”

“Ngụy Tiêu Dật, đừng có cười! Em cũng chẳng khá hơn là bao! Bình thường 80 điểm, giờ còn 50? Em làm cái gì thế hả? Còn cười cái gì mà cười!”

Ngụy Tiêu Dật nghêng ngang kêu lên: “Cô ơi, bài lần này khó quá mà, em có cố cũng chịu thua!”

Phía dưới cũng có người đồng loạt phụ họa: “Đúng rồi cô ơi, bài lần này quá khó, bình thường không có dạng này, ai mà làm nổi!”

Cả lớp nhao nhao, ồn ào như ong vỡ tổ. Thầy Cao tức giận đập giáo án xuống bàn, quát thêm một câu: “Khó cái gì mà khó! Các người thấy khó, Tô Vân có thấy khó không? Người ta còn làm full điểm kia kìa!”

Mọi người: “...”

Cả lớp nhìn nhau: Không thể đắc tội, không thể đắc tội, cáo lui trước đã.

Đề khó như vậy mà cô ấy còn làm được điểm tuyệt đối, tự dưng cảm thấy Tô Vân đúng là... quái vật!

Điền Hiểu Kỳ thì đôi mắt sáng rực, hưng phấn dựng thẳng ngón cái: “Điểm tuyệt đối nha! Nghe đi, điểm tuyệt đối đó!”

Trương Giai Kỳ cũng quay đầu lại, hơi xấu hổ mím môi cười: “Vân Vân, cậu giỏi quá! Chúc mừng cậu nha!”

Còn Tô Phỉ thì sắc mặt phức tạp, trong mắt thoáng qua chút khó chịu khó tả.

Cô ta vốn đã cao to, lại béo. Ở cái tuổi dậy thì nhạy cảm, chỉ cần ai lỡ miệng nói một câu, cô ta liền lập tức dựng lên gai nhọn để tự bảo vệ bản thân, sẵn sàng đâm ngược lại người khác.

Mà Tô Vân trong mắt cô ta, từ trước đến giờ vẫn là một hình mẫu hoàn hảo, xa vời không thể với tới: eo thon, chân dài, thân hình mềm mại, làn da trắng nõn như tuyết, dung mạo lại đẹp đến kiều diễm như hoa hải đường, đi đến đâu cũng thành tiêu điểm.

Cô ta… cũng từng ao ước được như vậy.

Tô Phỉ vừa nghĩ lan man, vừa vô thức cắn môi, không phát hiện ra sâu trong đồng tử mình thoáng lóe lên một tia đỏ sẫm quỷ dị.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.