Xe chạy rất êm, cảnh vật ngoài cửa sổ lướt qua vun vút.
Thẩm Yến vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng khi thấy đối phương móc ra cả bánh điểm tâm, thần kinh anh đã căng như dây đàn.
Anh lấy điện thoại ra, gửi WeChat cho Tô Vân.
Thẩm tam: Tô tiểu thư, xin hỏi cô có phát hiện điều gì bất thường không?
Gửi xong, anh giả vờ ung dung tựa lưng vào ghế, nhưng bàn tay vẫn siết chặt lá bùa, như thể chỉ cần bấu chặt nó thì mới thấy yên tâm hơn chút.
Điện thoại Tô Vân vang lên, cô lười biếng rút ra xem, nhướng mày nhìn sang bên cạnh hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Thẩm Yến khẽ mím môi mỏng, gương mặt thoáng hiện vẻ cảnh giác. Hắn thật sự không biết mở miệng thế nào, đành tiếp tục gửi tin WeChat.
Thẩm Tam: Đồ của bạn cô... rốt cuộc từ đâu ra?
Tô Tô Tô: Cậu ta là yêu quái mà!
Thẩm Yến siết chặt điện thoại, cảm giác tam quan của mình sắp bị đảo lộn đến nơi.
Cổ họng khẽ nghẹn lại, không khí trong xe hình như cũng loãng đi mấy phần.
Thẩm Tam: Vậy cô...
Tô Tô Tô: Nuôi nhóc con thôi, yên tâm.
Nhưng Thẩm Yến thì chẳng thể nào yên tâm nổi. Suốt bữa ăn, Anh cứ bồn chồn thấp thỏm.
Anh đã quen kiểm soát mọi việc trong lòng tay. Thế nhưng bây giờ, đối diện với một thứ tồn tại vượt ngoài hiểu biết con người, anh không thể khống chế nổi.
Cảm giác bất lực ấy khiến anh vô cùng khó chịu.
Ánh mắt anh âm trầm nhìn sang Thịnh Dĩnh, kẻ kia chỉ khẽ mỉm cười, dáng vẻ điềm nhiên vô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-lao-man-cap-xuyen-ve-roi/2763902/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.