Về đến nhà, vừa nghe thấy tiếng gõ cửa, Thịnh Dĩnh mỉm cười ra mở.
Nhưng khi thấy Tô Vân dẫn theo hai người đàn ông, ánh mắt cậu ta liền thay đổi. Cứ như đang nhìn một gã bạn trai phản bội dẫn người mới về nhà vậy.
Tô Vân chỉ khẽ gật đầu, ra hiệu: “Cho họ vào đi.”
Cô chẳng buồn giải thích gì thêm, bình thản đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Thẩm Yến thì cởi chiếc áo khoác dính bẩn ra, vẻ bình tĩnh và khí chất trầm ổn của một “Tổng giám đốc Thẩm” dường như cũng theo đó mà quay lại, khác hẳn vẻ luống cuống khi nãy.
Tô Vân bước ra, nhìn anh một cái rồi hỏi: “Còn đau không?”
“Đau.”
Hai người đối thoại qua lại, đúng lúc Thịnh Dĩnh cũng vừa pha trà xong, bưng đến trước mặt Tô Vân.
Cậu ta tỉ mỉ chuẩn bị loại trà linh hoa anh đào, hương thơm nhàn nhạt thoang thoảng, mang theo cảm giác cổ xưa rất đặc biệt.
Còn Thẩm Yến và Đường Phái thì không may mắn như vậy. Bọn họ chỉ được uống tạm mấy lá trà bình thường ngâm bằng nước sôi, có còn hơn không, coi như là có lòng tiếp khách.
Trên mặt Thẩm Yến hiện rõ vẻ bất mãn, hoàn toàn không che giấu.
Tô Vân chỉ liếc nhẹ một cái, không nói gì thêm. Cô quay sang nhìn Thẩm Yến, bắt đầu suy nghĩ cách giúp anh chữa thương.
Nếu là trong thời kỳ linh khí đã phục hồi, chút thương tích này chỉ cần hái đại một nhánh linh thảo rồi nấu lên là khỏi. Nhưng bây giờ… những thứ quý giá như linh thảo không dễ gì kiếm được.
Cô ngẫm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-lao-man-cap-xuyen-ve-roi/2763904/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.