🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Xoạch!" một tiếng vang giòn rã vang lên giữa không gian im lặng đến ngột ngạt, khiến mỡ trên người Ngụy Tân Hoài run lên vì hoảng sợ.

Tô Vân nhìn ông ta, trong mắt ánh lên sát ý đỏ ngầu, ngày càng đậm. Cô hơi nghiêng đầu, nở một nụ cười nhàn nhạt: “Tô Phỉ chết rồi… là vì thầy đấy.”

Nghe Tô Vân nói vậy, Ngụy Tân Hoài tỏ ra có chút bất ngờ. Ông ta xoa xoa hai tay, đến cả xấp tài liệu đang làm dở cũng chẳng buồn để ý nữa, cười hề hề nói: “Ai nha, thì ra là một con nhỏ si tình đấy mà.”

Ông ta đắc ý vỗ đùi, cười khoái chí, giọng nói đầy khinh bỉ: “Phụ nữ đúng là tiện thật. Đụng một tí là thật sự hưng phấn liền.”

Tin Tô Phỉ đã chết dường như trở thành liều thuốc kích thích tinh thần đối với ông ta, khiến vẻ lo lắng ban nãy hoàn toàn biến mất. Ông ta lập tức bình thản, thong dong, còn chậm rãi vuốt lại mái tóc trên đỉnh đầu.

“Thầy có thể giúp em tránh được hình phạt lần này, chỉ cần em biết nghe lời.”

Ngụy Tân Hoài liếc nhìn mình trong gương, vẻ mặt hớn hở như thể không thể chờ đợi thêm được nữa.

Tô Vân khẽ mỉm cười, hơi nghiêng người sang bên cạnh như thể đang nhường chỗ cho ai đó vừa bước vào, chỉ đơn giản là nhường chỗ một chút mà thôi.

“À, Tô Phỉ đến rồi. Cô ấy muốn nói vài lời với thầy.”

“Không phải em nói cô ta đã chết rồi sao?”

“Đúng vậy, cô ấy chết rồi.”

Nhưng… ai bảo người chết thì không thể quay lại tìm người ta chứ?

Tô Vân mở cửa phòng, chậm rãi bước ra ngoài. Cô đứng trước tòa nhà hành chính của trường, ngẩng đầu nhìn bầu trời đỏ rực như máu, khẽ thở dài một tiếng.

“Oán có chủ, thù có người gánh. Mong kiếp sau cô được bình an, không oán không sầu.”

Ngay trước mặt cô, một nghi lễ tiễn đưa lệ quỷ được lặng lẽ cử hành.

Khế ước đã khắc sâu vào linh hồn thì không ai có thể tùy tiện xóa bỏ. Nhưng nếu lệ quỷ bị tiêu diệt, thì khế ước ấy tự nhiên cũng không còn hiệu lực.

Gió mỗi lúc một mạnh. Một sinh viên đi ngang qua càu nhàu: “Gió xuân gì mà như quỷ ám vậy chứ, thổi đến nỗi không mở nổi mắt!”

Tô Vân thấy buồn cười: Đúng là tuổi trẻ, chưa từng nếm mùi đời.

Đúng lúc này, Ngụy Tân Hoài từ trong phòng bò ra, quần ướt sũng vì tiểu ra quần. Cả người co rúm lại như bị thứ gì đó ghì chặt cổ, sắc mặt tím tái, vặn vẹo vì không thở nổi.

Các học sinh đi ngang qua hoảng sợ, có người nhanh chóng gọi 120, còn có một em rón rén đến gần Tô Vân, giọng nhỏ nhẹ hỏi: “Thầy Ngụy… Đây là làm sao thế?”

Tô Vân nhìn thân hình to lớn của ông ta cuộn lại như một đống giẻ lau, gân xanh nổi đầy, giống như sắp nổ tung.

Cô bất đắc dĩ đỡ trán: “Chắc… lên cơn bệnh gì đấy.”

Giọng nói của cô đầy vẻ không chắc chắn, nam sinh cao lớn bên cạnh cũng gật đầu theo, vẻ mặt lộ rõ lo lắng: “Đúng là có hơi giống... nhưng không rõ là bệnh gì, nhìn đáng sợ quá.”

Trong lúc hai người đang trò chuyện, học sinh xung quanh cũng bắt đầu tụ lại ngày càng đông. Nghe nói đã gọi cấp cứu rồi, ai cũng sốt ruột chờ đợi, nhưng chẳng ai dám đến quá gần. Sợ không khí lưu thông kém sẽ khiến tình trạng của thầy càng tệ hơn.

Có người còn vội vã gọi cho bạn là bác sĩ để hỏi cách sơ cứu trong trường hợp như thế này.

Người khác không nhìn thấy, nhưng Tô Vân thì thấy rất rõ. Tô Phỉ đang bám trên lưng ông ta, dùng một sợi chỉ đỏ vô hình quấn chặt lấy cổ ông ta từng vòng, từng vòng một.

Trên mặt cô ta là nụ cười méo mó đầy khoái trá. Tô Phỉ nhìn dáng vẻ mảnh khảnh, xinh đẹp hiện tại của mình, cảm thấy không thể nào hài lòng hơn.

“Dừng tay đi.” Tô Vân lên tiếng, giọng bình thản.

Với mức độ oán khí như bây giờ, nguyên khí của ông ta đã bị tổn thương nghiêm trọng. Nếu không ai can thiệp, chỉ vài tháng nữa thôi, ông ta cũng sẽ tự nhiên mà chết.

Nhưng nếu Tô Phỉ thật sự ra tay sát hại ông ta, thì sẽ bị cuốn vào vòng nhân quả, khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn nhiều.

Với tu vi hiện tại của Tô Vân, cô chưa đủ sức để gỡ bỏ mối nhân quả sinh tử như vậy.

Sắc đỏ trong mắt Tô Phỉ dần rút đi, nghiêng đầu nhìn, ánh mắt ngây thơ như trẻ con: “Tại sao chứ? Tôi muốn ông ta chết.”

Cô ta giậm chân đầy nũng nịu, "ai nha" một tiếng rồi bất mãn nói:

“Vân Vân, cô biết không? Tôi thật sự rất ghen tị với cô. Cô đẹp đến mức không ai sánh bằng, đi đến đâu cũng là tâm điểm.”

Tô Vân: “…”

Cô không biết nên khóc hay nên cười. Đến mức này rồi mà Tô Phỉ vẫn còn lưu luyến chuyện nhan sắc.

Thấy Tô Vân không đáp lại, Tô Phỉ cười khẽ: “Cô biết tại sao cô có thể thờ ơ như vậy không? Bởi vì cô có tất cả. Cô vĩnh viễn sẽ không hiểu được một con vịt xấu xí phải sống hèn mọn đến mức nào.”

Tô Vân khẽ nhíu mày, trong lòng bắt đầu cảm thấy có điều không ổn.

Tô Phỉ là nạn nhân, rõ ràng hận Ngụy Tân Hoài đến tận xương tủy, sao sau khi chết rồi, chấp niệm vẫn chỉ quanh quẩn ở vẻ bề ngoài?

“Vậy… còn ông ta?” Tô Vân hỏi.

Tô Vân chỉ vào Ngụy Tân Hoài - người đang thở khò khè từng hơi như sắp tắt thở - trong mắt hiện lên chút nghi hoặc.

Tô Phỉ nghe vậy, khuôn mặt chợt trở nên dịu dàng. Cô ta đưa tay lên, dùng móng tay khẽ cấu vào mặt ông ta. Nhìn từng mảng da dần chuyển sang xanh tím, cô ta liền bật cười sung sướng.

“Ông ta chắc chắn sẽ chết thôi, không đáng để tiếc.”

Lúc này, bị quỷ khí ăn mòn, thần trí của Ngụy Tân Hoài bắt đầu trở nên mơ hồ, ý thức của ông ta đang dần rời khỏi thế giới này… từng bước một trôi về phía cõi âm.

Đó là một nơi mà hắn chưa từng thấy qua, một thế giới u tối đầy sợ hãi.

Tô Phỉ mỉm cười dịu dàng, vẻ mặt ngọt ngào như một tiểu thư ngoan ngoãn, giọng nói mềm mại cất lên: “Thầy Ngụy, chào mừng thầy đến với địa ngục.”

Ngụy Tân Hoài trợn trừng hai mắt, hoảng loạn đến mức ngay lập tức tiểu ra quần.

Tô Phỉ cau mày, ghét bỏ mùi hôi, cuối cùng cũng rời khỏi người ông ta, không muốn làm bẩn mình.

Xe cứu thương đến, các bạn học cùng nhau hỗ trợ y tá và bác sĩ, hợp sức đưa Ngụy Tân Hoài lên cáng.

Nhìn ông ta dần dần được đưa đi xa, tia điên loạn trong mắt Tô Phỉ dần tan biến.

Khi ánh mắt cô hướng về phía lệ quỷ, lại lộ ra vẻ sợ hãi.

“Hây da, quỷ huynh, thương lượng chút được không?”

Tô Vân lại gần thêm một bước, mặt mỉm cười đầy thân thiện.

Lệ quỷ: “...”

Anh ta vừa xuất hiện đã bị lá bùa phong ấn, lúc này hoàn toàn không thể cử động. Lúc đầu còn phát điên, để lộ nguyên hình quỷ dữ.

Hiện tại tâm trạng đã ổn định hơn nhiều, khó khăn lắm mới biến được hình người, vậy mà chỉ một hơi thở của cô, suýt nữa lại để lộ hình dạng quỷ lần nữa.

Là một lệ quỷ có thể giao tiếp với người sống, tu vi của anh ta thuộc hàng xuất sắc, thậm chí vừa mới được thăng làm quỷ tướng. Thế mà hôm nay lại bị chơi đến mức khổ sở như vậy…

Thật đúng là… nỗi nhục trong đời quỷ.

“Quỷ huynh à, anh thả cô ấy ra đi, tôi cho anh chút lợi ích gì đó nhé?”

Vị lệ quỷ tiên sinh rất muốn tỏ ra mình khinh thường mấy lời dụ dỗ như vậy, nhưng tên cúng cơm của anh ta lại đang bị đối phương nắm trong tay, cuối cùng cũng chỉ có thể nén giận.

“Được rồi, không cần lợi ích gì cả, cô chỉ cần thả tôi ra là được.”

Đám học sinh xung quanh dần dần giải tán, nơi này giờ chỉ còn lại Tô Vân cùng hai hồn quỷ.

Quỷ mới Tô Phỉ run rẩy toàn thân, ánh mắt nhìn Tô Vân tràn đầy kinh sợ. Làm người thì cô ta bị ánh hào quang của đối phương bao phủ, đến khi thành quỷ rồi… vẫn là bị cái hào quang đó đè ép không thở nổi.

Làm người đã thấy hèn mọn, làm quỷ rồi, cảm giác này càng thêm khó khăn.

Tô Vân tỏ ra rất hài lòng, liếc Tô Phỉ một cái. Sát khí bám trên người cô ta – thứ được nuôi lớn từ oán khí của lệ quỷ – giờ đây đang dần tan biến. Ánh đỏ trong đáy mắt cũng mờ đi, để lộ màu trắng xanh nhợt nhạt nguyên bản.

Lệ quỷ tiên sinh đứng một bên, gương mặt tỏ rõ vẻ tiếc nuối. Anh ta vốn định luyện Tô Phỉ thành một con rối sống để sai khiến. Vậy mà giờ thì xong rồi, vừa được thanh lọc xong, thứ anh ta tốn bao công sức dưỡng thành cũng hóa vô dụng.

Mệt thật.

Tô Vân như chẳng hề để tâm đến suy nghĩ của anh ta. Cô nhấc tay chỉnh lại tay áo, cong môi, cất giọng nhẹ nhàng: “Giới thiệu chút. Tôi là Tô Vân. Nghiệp vụ chủ yếu là nuôi quỷ. Nếu anh cần phù dưỡng âm, tôi có cung cấp. Một tờ, giá một trăm viên quỷ thạch, thanh toán trước.”

Khuôn mặt tuấn tú của lệ quỷ khẽ giật nhẹ. Hắn cảm thấy… tu dưỡng của mình sắp cạn đến nơi rồi.

Dám buôn bán với quỷ? Rốt cuộc lá gan của cô gái này lớn tới mức nào?

Tô Vân thì vẫn ung dung như thường. Cô rất chú trọng đến chuyện “hòa khí sinh tài”, bèn không nói thêm lời nào, trực tiếp dán một tấm âm phù thử nghiệm lên người anh ta.

Nhìn ánh mắt đầy hoảng loạn của đối phương, cô không nhịn được bật cười.

Chỉ một giây sau, biểu cảm trên mặt lệ quỷ tiên sinh đã chuyển từ kinh hãi sang... tận hưởng.

Anh  ta trơ mắt nhìn đối phương đưa cho Tô Phỉ một lá dưỡng âm phù chính tông – loại hàng chuẩn không cần chỉnh. Cách xa đến thế mà anh ta vẫn cảm nhận được âm khí dày đặc tràn ra, nhất thời gương mặt không giấu nổi vẻ ghen tị.

Một làn sương mỏng bốc lên, âm khí thẩm thấu vào, tu vi của lệ quỷ lập tức tăng thêm một đoạn. Anh ta lập tức nở nụ cười, khó mà che giấu được niềm vui trên mặt.

Lệ quỷ này vốn là một kẻ rất anh tuấn: thân hình cao ráo, vai rộng eo thon, gương mặt mảnh khảnh tái nhợt. Trên người khoác một chiếc áo khoác dài màu đen, nhìn qua chẳng khác gì một quý ông lịch lãm, lúc nào cũng có thể mỉm cười với người khác.

Nhờ mới thăng cấp, quỷ khí quanh thân dần mờ nhạt đi. Ngoài sắc mặt vẫn còn trắng bệch quá mức, thì nhìn qua… quả thật không khác gì một người sống.

Lệ quỷ tiên sinh thoáng chốc trở nên ngơ ngác, cúi xuống nhìn đôi tay tái nhợt vẫn còn phảng phất hơi lạnh của mình, trong mắt ánh lên một tia giảo hoạt khó lường.

Chỉ là… vừa rồi, hiệu lực của phù triện đã tan. Bây giờ anh ta có thể hành động tự do.

Âm lôi trong lòng bàn tay còn chưa kịp phát ra, bờ vai đã bị một thứ gì đó gõ nhẹ.

Đứng trước mặt anh ta là một thiếu nữ, miệng mỉm cười dịu dàng, đôi mắt sáng ngời mang theo nét hồn nhiên, như thể chưa từng biết đến bụi bặm của thế gian. Có một thứ khí chất đặc biệt ở cô: vừa mềm mại, vừa thanh khiết, tưởng chừng như non nớt, nhưng lại không thể khinh thường.

Thứ chạm lên vai anh ta là một cây bút ngọc, trắng tinh như ngọc, mịn màng bóng loáng, nhìn qua mong manh như thể chạm nhẹ đã vỡ. Vậy mà chỉ một động tác đơn giản ấy, lại khiến anh ta - một quỷ tướng từng tung hoành cõi âm - không thể nhúc nhích nổi.

“Tại hạ Lệ Kính Đình.” Anh ta khẽ cúi đầu, giọng điệu nhã nhặn: “Nếu vừa rồi có điều gì thất lễ, xin tiểu thư rộng lòng bỏ qua.”

Cuối cùng Lệ quỷ tiên sinh cũng cúi đầu trước người cao quý hơn mình.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Đạo lý này, anh ta vẫn là hiểu.

Tô Phỉ trợn tròn mắt, không giấu nổi kinh ngạc. Cô ta vỗ vỗ vào ngực nhỏ của mình, đầy tự hào.

Trời ạ! Nhìn đi, nhìn xem cái vị đại lão này! Nhìn lại xem… là bạn học của cô ta đấy!

Người mà cô ta từng vô tình đắc tội, giờ đây lại dịu dàng đỡ cô ta dậy… Chuyện như thế, quả thật khiến người ta vui đến nổ tung!

Tô Phỉ vui đến mức muốn bay lên trời, sung sướng nhảy vòng quanh Tô Vân, vừa xoay vừa ríu rít không ngừng miệng.

“Tôi thật sự rất ghen tị với cô… nhưng lại luôn muốn được cô chú ý, cho nên mới hay làm mấy chuyện kỳ quặc… Là tôi sai rồi…”

“Hì hì… Ba mẹ tôi không cần tôi, thầy cô lại hay bắt nạt… Tôi chỉ còn có mình cô thôi…”

Tô Vân nhìn về phía lệ quỷ, lại đề nghị mua bán: “Một trăm viên quỷ thạch một lá bùa dưỡng âm, anh có muốn không?”

Lệ Kính Đình như muốn khóc, gật đầu đầy buồn bã.

Quỷ thạch vốn dùng để tu luyện, mà bùa dưỡng âm thì quá đắt. Nhưng mà... anh ta chẳng còn cách nào khác, đó là tất cả tài sản của anh ta rồi.

Chỉ cần đưa ra… là anh ta “cháy túi” luôn.

Tô Vân thấy vậy thì bĩu môi: “Chỉ là một lá bùa thôi, nhìn anh mà đau lòng như thể mất cả đống vàng vậy.”

Cô ném lá bùa qua, chờ anh ta hấp thụ xong mới lấy từ túi ra một nắm quỷ thạch của anh ta đem về.

Lệ Kính Đình nhăn mặt. Anh ta tự hỏi: mình đến đây để làm gì cơ chứ?

Cuộc đời thật vô nghĩa.jpg

Tự nghi ngờ nhân sinh luôn.jpg

Tô Vân hít một hơi thật sâu, mùi thơm nhè nhẹ từ đám quỷ thạch bay ra khiến cô cảm thấy cả người đều sảng khoái.

Thứ này là đặc sản của Âm phủ, ở dương gian không có. Trớ trêu thay, nó lại là nguyên liệu cực kỳ quan trọng để chế tạo hương dẫn hồn, loại nguyên liệu rất khó tìm.

Nếu ở kiếp trước, một viên quỷ thạch như thế này có thể đổi được hàng ngàn viên linh thạch hạ phẩm, quý giá vô cùng. Một lá bùa dưỡng âm cũng chỉ đổi được chừng 2–3 viên thôi. Lần này, đúng là một thương vụ cực kỳ lời.

Tô Vân cười vui vẻ, trong lòng sướng rơn. Cô “tài trợ hữu nghị” cho Lệ Kính Đình một lá bùa triệu hoán, rồi nhanh tay nhổ một sợi tóc của anh ta, dùng làm chất dẫn vẽ thành lá bùa.

Trong lòng Lệ Kính Đình chấn động. Xem ra cô gái này thật sự không có ý muốn lấy mạng anh ta. Bởi nếu cô có thể dễ dàng nhổ một sợi tóc mà anh ta không kịp phản ứng, thì cô cũng hoàn toàn có thể chặt đầu anh ta một cách nhẹ nhàng.

Tô Vân cười khẽ: “Lần này xem như không ai nợ ai, coi như một lần giao dịch tại núi Kính Đình.”

“Sau này thường xuyên tới chơi nhé.”

Ý là… đến thường xuyên đưa quỷ thạch cho cô ấy đó. 😏

Lệ Kính Đình: “...”

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng đúng là sau đó Lệ Kính Đình thật sự thường xuyên tới lui, mà thậm chí - với thân phận là một “đại lão” - anh ta còn phải chiều theo ý cô.

“Tôi có một ít mảnh hoa Bỉ Ngạn, cô có muốn không?”

*Hoa Bỉ Ngạn là loài hoa gắn liền với âm giới trong văn hóa Á Đông, thường tượng trưng cho linh hồn, luân hồi, cái chết hoặc ký ức.

“Muốn. Còn gì nữa không?”

“Có cả lá và quả.”

“Đưa hết cho tôi.”

“Được.”

Lệ Kính Đình đau lòng đến muốn khóc, lủi ra ngoài đào đồ, cảm thấy cực kỳ bi thương. Số tài sản này là anh ta tích cóp bao lâu mới có được, thực sự không dễ dàng gì.

Tô Vân sau khi nhận được thì tùy tiện lau lau mấy cái, thấy ánh mắt Lệ Kính Đình đầy vẻ xót xa, không nhịn được mà bật cười.

Không trêu anh ta nữa, cô nghiêm mặt lại, cầm bút Đạo lên quơ quơ, ra hiệu cho anh ta lấy đan lô* ra.

*Đan lô: lò luyện đan trong truyện tu tiên, thường dùng để luyện thuốc hoặc linh đan.

Mặc dù chỉ là một cái đan lô bằng huyền thiết trông rất bình thường, nhưng trong thời điểm hiện tại thì vẫn là vật hiếm có.

Cô châm lửa đan hỏa” lên đan lô, đem mấy mảnh lá và quả Bỉ Ngạn hoa vừa rồi lau qua tất cả ném vào trong.

*Đan hỏa: ngọn lửa luyện đan, phải khống chế rất chính xác để thành công.

Nhìn có vẻ như cô chỉ tuỳ tiện lau đi vài cái, nhưng thật ra là đang loại bỏ tạp chất*, giờ thì đã có thể trực tiếp ném vào luyện.

*Tạp chất: các phần không tinh khiết trong tài liệu luyện đan, nếu không loại bỏ sẽ khiến đan dược thất bại.

Tô Vân tập trung cẩn thận điều khiển đan hỏa, bởi vì đây là lần đầu tiên cô luyện đan kể từ sau khi xuyên không về đây.

Hy vọng lần này không thất bại.

“Leng keng, leng keng”tiếng vang giòn giã vang lên, báo hiệu giai đoạn kết đan đã bắt đầu, thành hay không sẽ được quyết định trong phút giây này.

Tô Vân vừa luyện đan vừa hát líu lo trong miệng: “Xào nha, sao đậu phộng rang, lạp lạp lạp ~”

Cô cảm thấy bản thân lúc này vô cùng vui vẻ. Dù là luyện đan hay tu luyện gì đi nữa, chỉ cần làm là đều khiến cô cảm thấy vô cùng sung sướng.

Lệ Kính Đình bên cạnh thì có chút cạn lời, thầm nghĩ: “Một cô gái nhỏ ngây thơ đáng yêu như thế này… sao lại có tu vi kinh khủng đến vậy chứ?”

Một làn hương thơm tinh khiết từ khắp bốn phía lặng lẽ lan tỏa, khiến Lệ Kính Đình trong chớp mắt quỷ hóa đôi mắt, hương thơm này mang theo âm khí cực kỳ thuần khiết, đậm đặc đến mức khiến hắn suýt nữa lộ ra chân thân quỷ hồn.

Tô Vân tùy tay mở đan lô ra xem, bên trong kết thành bốn viên đan dược, sắc mặt cô lập tức có chút thất vọng: “Chỉ được có bốn viên à? Tỉ lệ thành đan thấp vậy sao?”

Tô Phỉ và Đạo Bút (cây bút pháp khí) mỗi người ăn một viên đan dược.

Tô Vân cũng nuốt một viên, rồi nhìn sang Lệ Kính Đình đang khẩn trương, cô rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác của đối phương lúc này: "Thương của, tiếc của vô cùng."

Thứ này quý giá như vậy, bảo sao không đau lòng.

Xét thấy nguyên liệu luyện đan là do anh ta cung cấp, Tô Vân cuối cùng cũng rất không nỡ nhưng vẫn đưa một viên còn lại cho Lệ Kính Đình.

Cái kiểu đưa ra như thể móc tim gan mà tặng, khiến Lệ Kính Đình trong lòng có chút được an ủi.

Dù chỉ là một chút cảm giác được đối phương để tâm tới, với anh ta mà nói, cũng đủ để thấy mãn nguyện rồi.

Tô Vân nhắm mắt, cảm nhận dược lực đang nhẹ nhàng lưu chuyển khắp cơ thể, không nhịn được phát ra tiếng thở dài đầy hài lòng.

Đàn ông rốt cuộc có cái gì hay hò chứ? Nguyên chủ đã vì một người mà hi sinh lớn đến vậy, cuối cùng chỉ đổi lấy một đống rắc rối. So với việc ấy… chẳng bằng luyện đan hay chơi game còn thú vị hơn.

Đúng vậy, sáng nay cô vừa chơi một ván PUBG, và sau đó có hơi nghiện mất rồi.

Là một người đã từng "sống hai đời", Tô Vân thật ra… trước giờ chưa từng chơi game.

Khi cô qua đời ở kiếp trước, trò chơi PUBG đã cập nhật đến phiên bản "Cực Hàn" rồi.

Khi ấy, cô nghe bạn cùng phòng nói về gì mà: “Nhặt củi, đốt lửa, trốn bão tuyết, chạy bo…”

Toàn là những thứ nghe như… truyền kỳ sinh tồn vậy.

Bây giờ tự mình chơi thử kiểu chế độ cổ điển, cô đã cảm thấy rất vui rồi, không biết chế độ "Cực Hàn" thì còn thú vị đến mức nào nữa?

Tô Vân nhanh nhẹn rút điện thoại ra: “Tiểu Kính Đình, WeChat của anh là gì? Đưa đây tôi quét mã.”

Lệ Kính Đình lập tức mở mã QR lên, đưa cho cô quét.

Thấy cái tên Tô Tô Tô xuất hiện trong danh bạ mình, trong lòng anh ta bỗng sinh ra một cảm giác tự hào kỳ lạ.

Danh sách bạn bè của tôi có đại lão… thế thì chính tôi cũng là đại lão rồi.” 🐤

Trước khi rời đi, Tô Vân cũng không quên căn dặn một câu: “Tu hành thì phải giữ tâm cho ổn, trên tay đừng dính quá nhiều máu tanh, sát khí…”

Dù lời nói nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo một loại ý vị sâu xa, khiến hai người đối diện bất giác lặng người.

Tô Phỉ chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây ngô nhìn Tô Vân, rõ ràng là vẫn chưa hiểu lời dặn vừa rồi có ý gì.

Lệ Kính Đình thì sắc mặt thay đổi rõ rệt: “Cho dù không phải đồng loại, cũng vẫn sẽ có huyết sát trên người. Vậy phải làm sao?”

Tô Vân mỉm cười, có chút trào phúng: “Vạn vật đều có linh. Tôi thì... chỉ muốn phổ độ chúng sinh thôi.”

Nghe qua thì nhẹ nhàng từ bi, nhưng người nghe lại bất giác thấy rùng mình.

Cái kiểu người "đáng sợ nhất", chính là dùng nụ cười hiền lành để dạy người khác một bài học nhớ đời, mà không để lại dấu vết gì.

"Thiên đạo vốn vô tình, coi vạn vật như chó rơm."

Đang suy nghĩ mông lung, thì WeChat đột nhiên vang lên.

Tô Vân cúi đầu nhìn…

Thì ra là Thẩm Yến nhắn tin tới.

Thẩm tam: Tô đại sư, tại sao dạo gần đây phần bụng dưới lại cảm thấy hỗn loạn, linh khí như bị nghẽn lại vậy?

Tô Tô Tô: Nhớ giữ gìn “nguyên dương”, đừng có tùy tiện dùng, qua vài ngày thì tự khôi phục.

Sắc mặt  Thẩm Yến lập tức đỏ bừng, hít sâu một hơi, cố gắng áp chế cái gân xanh đang giật giật trên trán.

Anh chỉ vì… một lần mộng xuân, mà khiến khí huyết xung động, linh lực loạn hết cả lên.

Nghĩ đến tình cảnh xuân sắc hôm đó, ánh mắt Thẩm Yến trầm xuống, hai tai cũng đỏ lên đến muốn nhỏ máu.

“Sắp đến tháng Sáu rồi, nhanh lên một chút...” Anh thì thầm, khóe miệng giật giật: “Ưm…”

Thẩm Yến đứng cạnh cửa sổ, im lặng để gió lạnh thổi một lúc.

Chờ đến khi cảm thấy nhiệt độ trên mặt đã hạ xuống kha khá, anh mới gọi điện nội bộ cho Đường Phái, bảo anh ta đến gặp mình.

“Chuyện liên quan đến Tô đại sư, từ nay liệt vào danh sách ưu tiên hàng đầu. Trên mạng xã hội, phải duy trì hình ảnh tích cực liên tục, xây dựng hình tượng thật sáng chói, cao quý, đứng đắn. Tuyệt đối không được để danh tiếng Tô đại sư bị tổn hại.”

“Rõ ạ!”

Đường Phái lập tức tỉnh táo, ánh mắt sáng rực, hai tay xoa xoa, như thể đang chuẩn bị bước vào chiến trường.

Anh ta đã đăng ký sẵn mười tài khoản clone, chuẩn bị lập fanclub chính thức cho Tô Tô Tô, gọi là “Hậu viện hội”!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.