"Xoạch!" một tiếng vang giòn rã vang lên giữa không gian im lặng đến ngột ngạt, khiến mỡ trên người Ngụy Tân Hoài run lên vì hoảng sợ.
Tô Vân nhìn ông ta, trong mắt ánh lên sát ý đỏ ngầu, ngày càng đậm. Cô hơi nghiêng đầu, nở một nụ cười nhàn nhạt: “Tô Phỉ chết rồi… là vì thầy đấy.”
Nghe Tô Vân nói vậy, Ngụy Tân Hoài tỏ ra có chút bất ngờ. Ông ta xoa xoa hai tay, đến cả xấp tài liệu đang làm dở cũng chẳng buồn để ý nữa, cười hề hề nói: “Ai nha, thì ra là một con nhỏ si tình đấy mà.”
Ông ta đắc ý vỗ đùi, cười khoái chí, giọng nói đầy khinh bỉ: “Phụ nữ đúng là tiện thật. Đụng một tí là thật sự hưng phấn liền.”
Tin Tô Phỉ đã chết dường như trở thành liều thuốc kích thích tinh thần đối với ông ta, khiến vẻ lo lắng ban nãy hoàn toàn biến mất. Ông ta lập tức bình thản, thong dong, còn chậm rãi vuốt lại mái tóc trên đỉnh đầu.
“Thầy có thể giúp em tránh được hình phạt lần này, chỉ cần em biết nghe lời.”
Ngụy Tân Hoài liếc nhìn mình trong gương, vẻ mặt hớn hở như thể không thể chờ đợi thêm được nữa.
Tô Vân khẽ mỉm cười, hơi nghiêng người sang bên cạnh như thể đang nhường chỗ cho ai đó vừa bước vào, chỉ đơn giản là nhường chỗ một chút mà thôi.
“À, Tô Phỉ đến rồi. Cô ấy muốn nói vài lời với thầy.”
“Không phải em nói cô ta đã chết rồi sao?”
“Đúng vậy, cô ấy chết rồi.”
Nhưng… ai bảo người chết thì không thể quay lại tìm người ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-lao-man-cap-xuyen-ve-roi/2763907/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.