Nghĩ vậy, Tô Vân bỗng trở nên dịu dàng hiếm thấy, cô giơ tay kết ấn, trực tiếp truyền một luồng linh khí vào người Thịnh Dĩnh.
Luồng linh khí mộc hệ tinh thuần ấy khiến Thịnh Dĩnh lập tức vui sướng ra mặt. Đối với một tinh linh hoa anh đào như cậu ta, đây chẳng khác nào một bữa tiệc linh lực ngon lành, càng nhiều càng tốt, không bao giờ chán.
Chỉ cần có thể, cứ mỗi lúc được Tô Vân cho thêm linh khí, cậu ta đều không từ chối.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Tô Vân lúc này, đáy mắt Thịnh Dĩnh vụt qua một tầng u tối. Cậu ta cúi đầu, khóe môi hơi cong lên, không kiềm được liếm môi một cái, thứ tốt đẹp như thế này, cậu ta tuyệt đối không muốn chia sẻ cho bất kỳ ai.
Bất chợt, Tô Vân hắt xì một cái, nghi hoặc nhìn quanh. Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy một luồng hơi lạnh là lạ chạy dọc sống lưng, như thể bị một con rắn độc nhìn chằm chằm, nhưng chỉ một giây sau thì biến mất.
Nhưng mà, Thịnh Dĩnh vừa mang đồ ăn vặt ra dỗ, làm Tô Vân lập tức quên sạch mấy cảm giác khó chịu ban nãy, vừa ăn vừa mặt mày hớn hở thưởng thức đồ ngon.
Từ lúc mang linh hồn của một Nguyên Anh lão tổ xuyên đến thế giới này, cuộc sống của cô thật sự không dễ dàng chút nào. May mà còn có cục cưng Thịnh Dĩnh ở bên chăm sóc, chứ không thì bây giờ chắc cô vẫn còn ăn cơm hộp cầm hơi!
Khẽ “A~” một tiếng thỏa mãn, Tô Vân lười biếng lấy khăn ướt lau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-lao-man-cap-xuyen-ve-roi/2763909/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.