Ta và tiểu thư đã trốn thoát rồi.
Quản gia đúng là kẻ ngốc, lũ thị vệ thì mù hết cả rồi.
Ta và tiểu thư nghênh ngang đi ra, thành công trốn khỏi phủ.
Nếu như trước đây, mỗi lần cùng tiểu thư ra phố, ta hẳn là vui mừng khôn xiết.
Thế nhưng hôm nay không mang theo túi tiền, tiểu thư cũng ăn vận giản dị ra ngoài, trên đầu không cài trâm, trên người chỉ có độc miếng ngọc phu nhân để lại.
Chủ tớ hai người nhìn nhau, đôi mắt đều rưng rưng lệ.
Hạt sen bọc trong lá sen, trắng nõn nà; kẹo hồ lô trong veo óng ánh lớp áo đường; bánh bao thịt vỏ mỏng tang chỉ chực chờ bung ra.
Sủi cảo măng tây, bánh nướng thịt lợn, nước vải... ôi...
"Ục ục", bụng ta bất chợt kêu lên một tiếng rõ to.
Tiểu thư liếc xéo ta một cái, thở dài ngao ngán: "Đúng là đồ vô dụng."
Ngay sau đó, lại có tiếng "ục ục" vang lên. Tiểu thư thản nhiên chỉ tay vào ta: "Bản tiểu thư sẽ dẫn ngươi đi ăn ngon, cho cái bụng ngươi khỏi kêu la nữa."
Nhưng mà... bụng ta đâu có kêu đâu...
Dù vậy, ta vẫn ngoan ngoãn đáp: "Vâng ạ."
Tiểu thư đi hướng đông, ta liền đi hướng đông, tiểu thư bảo đi hướng tây, ta liền hướng tây mà đi.
Ta vốn người ngu ngốc, nghe theo tiểu thư là được rồi.
Nhưng tiểu thư rốt cuộc không nỡ đem cầm cố miếng ngọc trên người, đó là di vật cuối cùng phu nhân để lại.
Vừa bước ra khỏi tiệm cầm đồ, chúng ta liền thấy phía trước có rất đông người già trẻ lớn bé đang tụ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-nha-hoan-nhat-dang-yeu-dieu-thuc-nu/56934/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.