Nhìn bộ dạng như gà con mắc bệnh của Vương Thanh, còn đâu cô gái sôi nổi đầy sức sống thường ngày, Tô Xán không nỡ trêu đùa Vương Thanh thêm nữa, nhìn cửa hiệu một vòng rồi hỏi: - Hai đứa chúng mày nói xem vì sao cái cửa hiệu này lại vắng khách như thế?
Đại khái muốn thể hiện trước mặt Vương Thanh, hai thằng bạn nối khố không cố gắng chọn món đồ nào rẻ nhất đề khỏi lõm vào cái túi tiền vốn eo hẹp của bọn nó nữa, vắt óc suy nghĩ. Một lúc sau Lưu Duệ lắc đầu chịu thua: - Nơi này vị trí tốt, cửa hàng đẹp, hàng hóa phong phú, tao cũng không rõ vì sao không có khách nữa.
Tiết Dịch Dương sáng mắt lên, vỗ tay đánh đét: - Phải rồi, đang kỳ nghỉ, làm gì có học sinh mà mua. Thằng này quả nhiên cứ động tới con gái là đầu óc sáng láng hẳn ra.
Đúng thế, câu trả lời rất đơn giản, chẳng qua mọi người quan tâm sinh loạn, không nhìn ra điều hiển nhiên này.
- Chị thấy chưa, sách vở không phải là tất cả đâu. Tô Xán mỉm cười với Vương Thanh còn đang ngỡ ngàng:
- Tôi hiểu rồi, cậu chọn thời gian này mở cửa hiệu ở thời gian này để người được thuê tới quen thuộc với công việc cửa hiệu trước, đến khi trường học mở trở lại, học sinh đông không tới mức luống cuống. Vương Thanh như sống lại, là cô gái thông minh, Tô Xán nói một là cô hiểu hai rồi, chạy ra ôm lấy Tô Xán: - Tôi yên tâm rồi. Rồi buông Tô Xán ra, nhìn sang Tiết Dịch Dương: -
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-niet-ban/1577604/quyen-3-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.