Hoàng hôn phủ xuống, chân trời xa biến thành sắc vàng óng giống như bao nhiêu lần trước đó, lá hương chương vẫn một màu xanh mướt, cành dung rậm rạp che kín đỉnh đầu, có đàn kiến đang rối rít chuyển tổ chắc có dấu hiệu nào đó của trận mưa to, không có gì đặc biệt, nhưng tựa hồ không hề giống bình thường.
Nam nữ túm năm tụm ba ở cổng trường, có người vẫn còn mặc nguyên y phục biểu diễn, hưng phấn thảo luận chuyện xung quanh buổi hội diễn văn nghệ.
Dưới không khí hoàng hôn ấm áp, nhiệt độ của hội diễn vẫn chưa tan.
Trần Linh San một thân váy trắng, đôi chân trắng nõn làm người ta ngứa ngáy, tay vuốt lọn tóc mai, trước mặt Tô Xán, bộ váy lộng lẫy đã thay ra, trang điểm đã rửa đi phần nào, không còn là tiên nữ như trên sân khấu, nhưng có vẻ đẹp lắng đọng làm người ta xao xuyến tâm hồn.
Cho dù có rất nhiều người nhận ra Tô Xán và Trần Linh San, đều tự giác vòng tránh, không tới làm kỳ đà. Đương nhiên thi thoảng cũng có nhóm người đi qua bên cạnh hò reo, càng có không ít người mang trái tim vỡ vụn rời đi, tuyệt đại đa số là nam sinh thầm yêu Trần Linh San.
Không ít bó hóa bị lặng lẽ vứt bỏ, những người thường ngày tính cách sôi động, đột nhiên trầm mặc.
Tô Xán có hơi lúng túng khi đối diện với Trần Linh San.
Trần Linh San mặt vẫn hồng rực, mặt hồi tưởng đọc:
- Tôi muốn mang hành trang chứa đầy giấc mộng
Dắt lạc đà tới phương sa mù mịt gió cát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-niet-ban/1577737/quyen-3-chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.