Máy bay lấy đủ đà bốc lên khỏi đường băng, nhìn Hạ Hải từ trong khoang máy bay dần dần thu nhỏ thành chỉ còn đốm sáng vàng lấp lánh, cảnh tượng ấy làm Tô Xán tin tưởng, Quảng trường Tinh Hải hoàn thành, cơ sở hạ tầng của Hạ Hải thăng cấp, hi vọng năm sau được vào danh sách thành phố du lịch cấp quốc gia.
Tô Xán hồi tưởng lại lần đầu tiên rời khỏi thành phố này, khi đó ngồi tàu hỏa đi lên phía bắc, toa tàu hỏa tỉnh Tây Xuyên thuộc loại nhỏ hẹp, người dân tộc nhiều, họ thường mang lên tàu đủ thứ kỳ quái, đôi khi còn có động vật sống, tưởng tượng thôi đã mất cả hứng thú đi tàu rồi.
Khi ấy khó khăn lắm mới vào được cái trường đại học hạng ba, vậy mà được cả nhà tiễn đi, trong tiếng bánh tàu hỏa sầm sập, y còn rơi nước mắt vì câu nói "nam nhi chí tại bốn phương" của cậu cả Tằng Toàn Minh.
Hôm nay cậu cả cũng tới sân bay tiễn y, cũng nói câu tương tự, Tô Xán gật mạnh đầu, lòng đầy động lực.
Y chưa bao giờ nhìn xuống quê hương của mình ở trên cao như thế, đây là thành phố mình sống mười mấy năm, mang mọi sự ảo tưởng YY của mình. Mình chăm chú nhìn hết thảy, trưởng thành hơn, vững vàng hơn, biết mình có thể nắm lấy cái gì, cần nắm lấy cái gì, những thứ khi gần ba mươi mình chỉ có thể tưởng nhớ, tiệc nuối, còn bây giờ mình mới mười bảy, tất cả tựa hồ chỉ mới bắt đầu, tất cả tiếc nuối có thể xoay chuyển bằng đôi bàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-niet-ban/1577758/quyen-4-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.