“Két ~ “
Cửa sân không có khóa, người ở bên trong căn bản không để ý cửa khóa hay không.
Nháy mắt đẩy cửa ra, cảnh tượng trong sân khiến Lý Linh Tố sửng sốt.
Bên cạnh bàn đá, có Hứa Thất An, Lý Diệu Chân, Miêu Hữu Phương, Sở Nguyên Chẩn cùng Hằng Viễn đại sư ngồi.
Mọi người đang uống rượu, trong tay bưng chén rượu, nụ cười quỷ quyệt nhìn mình.
“Có nhã hứng như vậy...”
Lý Linh Tố vẻ mặt trầm ổn, không chút hoang mang.
Lý Diệu Chân hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Tùy tiện đi dạo.”
Lý Linh Tố trả lời như thế.
Phi Yến nữ hiệp khụt khịt mũi: “Mùi son phấn nữ nhân.”
Thánh tử không chút hoảng hốt, khẽ cười nói:
“Sức quyến rũ chết tiệt này của ta... Phiền não lớn nhất của sư ca chính là quá được nữ tử hoan nghênh.”
Lý Diệu Chân chậm rãi gật đầu, đột nhiên bộ dáng tình sâu nghĩa nặng, bắt đầu diễn:
“Mai Nhi, tuổi không nên là trở ngại chúng ta yêu nhau.”
Hứa Thất An yên lặng đứng dậy, thâm tình nhìn Lý Diệu Chân, nói:
“Nếu nàng sợ lời đồn đãi, sợ hãi cái nhìn của đồng môn cùng đệ tử, vậy ta có thể mang nàng đi.”
... Con ngươi Lý Linh Tố hơi phóng đại, choáng váng.
Sở Nguyên Chẩn lắc đầu, uống một ngụm rượu:
“Lý đạo trưởng, ngươi có thể không biết, ta cũng là từ nhỏ không cha không mẹ, không biết được mẫu thân yêu thương là tư vị thế nào.”
Miêu Hữu Phương vội nói:
“Sở đại hiệp chớ bi thương, ngươi đã không muốn ta làm huynh đệ của ngươi, vậy ta liền làm con ngươi.”
Vừa dứt lời, trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-phung-da-canh-nhan/1086789/chuong-1468.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.