Sau hoàng hôn, Vương phủ.
Trên bàn cơm bày đầy sơn trân hải vị, Vương thủ phụ nhìn con gái, nói:
“Tâm sự nặng nề, đang nghĩ cái gì? Đúng rồi, con hôm nay đi Hứa phủ, cảm giác như thế nào?”
Vương nhị ca sủa bậy: “Hứa gia vừa phát tích không lâu, sợ là các phương diện đều không thể khiến muội tử hài lòng nhỉ.”
Vương đại ca nhíu nhíu mày, “Nếu như vậy, tương lai muội nếu thực gả cho Hứa Từ Cựu, đồ cưới phải dày một chút.”
Hai người chị dâu nghe vậy, trong lòng nhất thời dâng lên cảm giác về sự ưu việt.
“Nhà bọn họ uống rượu dùng chén Long Huyết Lưu Ly, đựng đồ ăn dùng đồ cổ quý giá, hộ viện giữ nhà đều là tứ phẩm cao thủ, toàn bộ xưởng nước cốt gà của triều đình, hàng năm phải phân ra một thành lợi nhuận cho Hứa phủ.” Vương Tư Mộ thản nhiên nói.
“Cái gì? Toàn bộ xưởng nước cốt gà của triều đình, phân ra một thành?”
Vương nhị ca là người làm ăn cả kinh, đây là một món tài phú lớn khó có thể tưởng tượng.
“Chén Long Huyết Lưu Ly làm chén rượu...” Gương mặt Vương đại ca dại ra.
Hai người chị dâu vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.
Vương phu nhân lộ ra nụ cười hài lòng, hỏi: “Vậy chủ mẫu Vương gia như thế nào? Lấy thủ đoạn của Tư Mộ, nghĩ đến không khó áp chế nàng ấy nhỉ.”
Thủ phụ Vương Trinh Văn khẽ gật đầu, đồng ý lời của phu nhân, con gái mình trình độ thế nào, ông là biết.
Vương Tư Mộ lặng lẽ nói: “Chủ mẫu Hứa gia... Sâu không lường được.”
Người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-phung-da-canh-nhan/1087321/chuong-964.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.